Tôi cố chấp giải thích.
Cuối cùng đành bó tay, bất lực thở dài.
Vẫn để mặc .
Tôi ở sảnh giày cao gót.
Anh khoanh tay dựa cửa thở dài: “Giày thể đổi đôi khác , lát nữa trẹo chân thì .”
Tôi đôi giày đế đỏ mới mua, mũi giày còn lấp lánh những hạt đá nhỏ.
Mặc dù gót giày cao, nhưng nó thực sự quá , vẫn tìm dịp nào để diện.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn thấy là quan trọng nhất.
“Không đổi , đôi .”
Bùi Tranh bất lực xổm xuống.
Anh buộc dây giày cho : “Lát nữa mà ngã, làm , lương ba ngàn rưỡi của em trừ hết sạch thì đừng mà tìm lóc đấy.”
Tôi hừ một tiếng, quá xem thường .
Quán bar của bạn Bùi Tranh lớn.
Trên sân khấu đang phát nhạc DJ sôi động.
Các cô gái ở bàn riêng bên cạnh gọi mấy nam phục vụ lên nhảy múa.
Ánh mắt khỏi họ thu hút.
Ngay lúc liếc sang bàn bên cạnh thứ ba thì bắt quả tang.
Bùi Tranh ghé tai khẽ : “Bảo bối, gọi mấy cho em ?”
Tôi run rẩy thu ánh mắt về.
Cười khổ sở: “Không cần tốn kém ạ!”
Anh nghiến răng nghiến lợi, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp má .
“Còn nữa là em tay .”
Mắt sáng lên: “Biết tay là ạ?”
Anh nghẹn lời, tức đến bật : “Cứ nhớ đấy, sẽ từ từ tính sổ.”
MC của quán bar mới bắt đầu khuấy động khí một lúc thì Bùi Tranh kéo .
Tôi bĩu môi tỏ vẻ thèm.
“Sau còn đến nữa ?”
Bùi Tranh : “Anh về sẽ thêm WeChat của em.”
Tôi sợ hãi rụt cổ .
“Không thì thôi, còn học theo học sinh tiểu học mà mách lẻo thế ạ.”
Anh hừ một tiếng, thèm để ý đến .
Tôi kéo vạt áo .
“Gì ?”
Tôi tự mãn xoay một vòng mặt .
“Hôm nay em ăn diện thế , về nhà sớm .”
“Chúng dạo một chút nhé?”
Bùi Tranh gật đầu, cúi xuống đôi giày cao gót chân .
“Chân đau hả?”
Tôi cúi xuống , thật vẫn đau.
phụ nữ mạnh mẽ như chim ưng thể cúi đầu !
Thế là nghiêm túc : “Không đau, đau chút nào.”
Kết quả, lái xe đưa đến… siêu thị.
Hoàn phớt lờ cơn giận chỗ trút của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-vo-ngoan-ngoan/chuong-9.html.]
Anh đẩy xe , hậm hực theo .
Anh tỉ mỉ chọn thịt trong tủ đông.
Vừa lơ đãng trò chuyện với : “Ngày mai làm sườn non cho em ăn nhé?”
Tôi cắn răng ừ một tiếng.
“Còn ăn gì nữa ?”
“Anh.”
Thế mà cứ như thấy gì, phớt lờ .
Lúc thanh toán, thật sự nhịn cơn tức.
Ở quầy thu ngân, lấy một đống bao cao su ném xe đẩy.
Bùi Tranh nhướn mày : “Để chỗ cũ.”
Tôi chống nạnh, thẳng thừng: “Em sưu tầm !”
Anh gật đầu: “Được!”
Về nhà, cố tình lấy những hộp đủ màu sắc đó khỏi túi mua sắm.
Anh giọng trêu chọc: “Để tìm cho em một hộp acrylic để trưng bày nhé?”
Tôi hừ một tiếng, ôm đống hộp đó thèm để ý đến .
Tháo giày, chân trần về phòng.
Đợi chậm rãi vệ sinh cá nhân xong.
Tôi nhét mỗi túi áo ngủ một hộp.
Dũng cảm gõ cửa phòng Bùi Tranh.
Tối nay nhất định trút giận thật sảng khoái.
Lúc Bùi Tranh mở cửa, tóc còn ướt.
Chắc cũng mới tắm xong.
“Tối nay em ngủ với !”
Anh khoanh tay chặn cửa: “Không , tự về phòng ngủ .”
Tôi nghiến răng, một tay vòng qua cổ .
Nhảy phóc lên .
Linlin
Anh theo bản năng đưa tay đỡ lấy .
Bất lực vỗ vỗ lưng .
“Làm nũng đấy ?”
Tôi vùi đầu hõm cổ khẽ ừ một tiếng.
Giọng mềm nhũn làm nũng: “Người chỉ ngủ cạnh thôi mà~”
Anh thở dài, xoay bế đặt lên giường .
“Ngủ thì , làm chuyện quá đáng.”
Tôi gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Sau đó rúc trong chăn của .
Anh sấy tóc xong , thấy ngoan ngoãn ngủ giường.
Tưởng ngủ , bèn tắt đèn.
Khoảnh khắc tắt đèn, lộ nụ ranh mãnh.
Đợi xuống, ôm lấy eo .
Còn cọ cọ n.g.ự.c .
Anh tức đến bật , ôm eo kéo lên một chút.