Chẳng mấy chốc, đồ ăn ngoài đưa tới.
Nhìn đồ ăn ngon lành đủ sắc, hương, vị, kìm mà chảy nước miếng.
Ngoan ngoãn bàn ăn đợi Bùi Tranh.
Khi tắm xong bước , đến máy sấy lấy một chiếc váy đưa cho .
Tôi chiếc váy, khỏi kinh ngạc: "Của ai đấy?"
Anh bất đắc dĩ giải thích: "Tối qua siêu thị tình cờ thấy, mua cho em đấy, giặt sạch , em thể mặc luôn."
Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tưởng cái tên lấy đồ khác mặc đưa cho .
Chiếc váy là một chiếc váy hai dây màu trắng, chắc là mua ở khu đồ ngủ trong siêu thị.
Kích cỡ thì khá vặn.
Dây áo mảnh mai, chỉ cần khẽ chạm là thể tuột xuống, vẻ "nguy hiểm".
mà cái vẫn thoải mái hơn chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình nhiều.
Thay xong liền lon ton chạy ngoài chuẩn ăn.
Anh bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nhẹ nhàng một câu: "Có vẻ nhỏ."
Tay đang bưng bát khựng .
Nghe thế, mới thấy miếng đệm n.g.ự.c đúng là chật thật.
Cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Sau đó, khóe môi nở nụ gian xảo, khẽ bổ sung thêm một câu: "Lần đo đạc cho chuẩn mua cho em cái mới."
Mặt càng đỏ hơn, đưa tay gắp cho một miếng cánh gà.
Tiện thể liếc một cái: "Anh ăn nhanh !"
Buổi chiều, đang sofa nghịch máy tính bảng.
Cửa gõ "rầm rầm".
Linlin
Tôi dậy mở cửa, thấy quản gia của nhà đang xách đủ các loại túi lớn túi nhỏ ở cửa.
"Tiểu thư, tổng giám đốc Hạ bảo mang quần áo để , điện thoại và máy tính của cô đến ạ."
"Bà còn , nếu cô tự do thì bà sẽ cho, nhưng việc cô công ty thì bàn cãi."
Nói xong, ông ngay lập tức rời .
Tôi nghĩ về ý nghĩa của câu và hành động mang đồ đến.
Hạ phu nhân hình như chấp nhận Bùi Tranh làm bạn trai .
Tôi hớn hở xách đồ nhà.
Quay đầu , thấy Bùi Tranh đang lười biếng tựa ở lối .
Đặc biệt "đểu" một câu: "Anh thấy cái giống bỏ nhà , mà giống đuổi khỏi nhà hơn chứ~"
" đấy~ Vì mà em bất chấp hiểm nguy đấy, bây giờ nên hát tặng em bài 'Tình yêu vô địch' ?"
Anh cúi đầu khẽ .
Anh đưa tay đón lấy đồ tay .
Tay còn bế đặt lên tủ giày, bàn tay lớn thỉnh thoảng xoa nắn eo .
Cúi đầu vùi hõm cổ cọ cọ.
"Sẽ nữa ?"
Tôi đặt tay lên gáy , đầu ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-vo-ngoan-ngoan/chuong-5.html.]
"Đi chứ?"
"Bỏ ." Giọng trầm trầm.
Không hiểu bộ dạng của khiến cảm thấy chút đáng thương.
Tôi từ từ nâng đầu lên, nghiêm túc .
Nghiêm trang : "Bùi Tranh, em nữa, sẽ bao giờ nữa, cũng sẽ bao giờ bỏ rơi ."
"Anh mơ đấy chứ?"
Tôi cúi đầu cắn một cái cổ .
Răng khẽ cọ , nhẹ mạnh.
"Đau ?"
Bùi Tranh lắc đầu.
Tôi tăng thêm chút lực.
"Thế thì ?"
Bàn tay nắm eo siết chặt hơn vài phần.
Nghe thấy khẽ rên lên một tiếng trầm đục.
Tôi mới từ từ dậy: "Đau thì mơ , đồ ngốc."
Anh nhẹ nhõm : "Ừm, mơ."
Sau đó, bá đạo đặt tay gáy .
Cúi xuống hôn mạnh môi .
Cả ôm trọn trong lòng.
Nụ hôn của vội vàng và bá đạo, hôn đến mức thở .
hề đẩy một chút nào.
Cho đến khi mềm nhũn gọn trong lòng .
Anh mới quyến luyến buông .
vẫn ôm chặt.
Cơ thể rắn chắc áp sát quá mức.
Trên vốn dĩ chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng manh.
Lúc nãy hôn , dây áo mảnh sớm tuột xuống vai.
Ngực ép đau.
Bùi Tranh cúi đầu hôn lên vai .
Tôi chớp chớp mắt đợi động tác tiếp theo của .
Thế nhưng bất kỳ động tác nào khác.
Chỉ thấy kiềm chế kéo dây áo tuột của về đúng vị trí.
Tôi cúi đầu "Bùi Tranh nhỏ" đang cọ đùi .
Lại ngẩng đầu "Bùi Tranh lớn".
"Rồi nữa?"
Bùi Tranh như thấu , khẽ một tiếng: "Sao nữa là ?"
"Bảo bối, rốt cuộc em ý đồ gì với ?"
Mặt đỏ bừng ngay lập tức.