Bùi Tranh nắm tay , đường hoàng xuống lầu.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hạ phu nhân.
Tôi càng tươi hơn, mục đích của đạt .
Trên đường về, và Hạ phu nhân ở ghế xe Bentley.
cả hai đều một lời nào.
Khi xe chạy qua cây cầu vượt vắng .
Cơn giận của Hạ phu nhân cuối cùng cũng kìm nữa.
Bà lạnh giọng bảo tài xế dừng xe.
"Vâng, tổng giám đốc Hạ."
Hạ phu nhân liếc mắt ngoài.
Tài xế thấy vội vàng thức thời xuống xe.
"Bắt đầu từ bao giờ?"
Tôi bà đang hỏi gì, thản nhiên mở miệng: "Năm mười tám tuổi, ép con chia tay chính là Bùi Tranh."
"Hòa giải từ bao giờ?"
"Vừa nãy."
Trên gương mặt tinh xảo của Hạ phu nhân hiện lên vẻ thể tin nổi: "Vớ vẩn!"
Tôi bà , bất lực : " ! Con chính là vớ vẩn, chuẩn đóng gói con quăng sang nước ngoài ?"
Mặt Hạ phu nhân cứng đờ, hít một thật sâu.
"Tây Đường, con lớn ."
"Vâng! Con lớn , sẽ lời nữa."
"Chia tay , vì giận mà với nó thì đáng."
"Con ."
Trong xe im lặng một lúc, bên cạnh thốt câu mà tai đến nhàm chán.
"Mẹ là vì cho con."
Tôi tự giễu : "Vì con ư? Không rằng tự ý đổi nguyện vọng của con, đẩy con sang nước ngoài, đó là vì con ?"
"Lúc nhỏ hỏi con thích bắt con học nhảy, lớn lên bắt đoàn múa đuổi việc con, ép con về nước, đó cũng là vì con ?"
"Không hỏi con ba mới chuẩn tái hôn, đó cũng là vì con ?"
Lông mày Hạ phu nhân cau chặt: "Hạ Tây Đường!"
Tôi kiệt sức dựa lưng ghế: "Mẹ, thích ông , hà cớ gì kết hôn với ông chứ?"
Nói xong câu , cũng lười tranh cãi với bà .
Lập tức mở cửa xe bước xuống.
Tài xế thấy xuống xe, với : "Cô chủ."
"Chú Lý, đưa con về ạ!"
Ông gật đầu, đó mở cửa xe lên ghế lái.
Chiếc xe từ từ theo .
Cửa xe vẫn luôn mở, hai con ngầm hiểu ai gì.
Linlin
Thấy thực sự ý định lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-vo-ngoan-ngoan/chuong-2.html.]
Cuối cùng Hạ phu nhân lạnh giọng : "Lão Lý, thôi, cần bận tâm đến nó, nó tự do thì cứ cho nó tự do, nếm trải khổ sở mới tấm lòng của lớn."
Tôi câu là cho .
với những lời như thế , giờ đều tai tai .
Tôi chiếc xe dần xa.
Bất lực xuống lan can cầu vượt.
Cởi đôi giày cao gót chân , thở dài một .
tâm trạng vô cùng sảng khoái, đây là đầu tiên lật đổ tình yêu thương nặng nề của để sự tự do ngắn ngủi .
Tôi ôm gối, chằm chằm ánh đèn neon hai bên bờ sông, gió thổi tóc bay bay, thẫn thờ lâu.
Không lâu , phía vang lên tiếng còi cảnh sát.
Một viên cảnh sát trung niên cẩn thận bước đến mặt hỏi: "Cô gái, cháu thế?"
Tôi ngẩng đầu , bĩu môi: "Cháu cãi với ."
"Không nghĩ quẩn đấy chứ!"
Tôi lắc đầu.
Lúc ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Viên cảnh sát hỏi điện thoại nhà .
Tôi thành thạo điện thoại của Bùi Tranh.
Không lâu điện thoại kết nối.
Điện thoại cảnh sát mở loa ngoài, giọng trầm thấp liền truyền tai.
"Alo, chào , cầu vượt một cô gái, là bạn gái của ? Mau đến đón cô về ."
"Hạ Tây Đường?"
Viên cảnh sát chỉ điện thoại .
Tôi gật đầu.
"À đúng, mau đến đón về ! Cô bé xinh xắn như ở một an , chẳng làm bạn trai kiểu gì nữa."
Không lâu , một chiếc Maybach màu đen dừng phía xe cảnh sát.
Viên cảnh sát đưa tay chỉ: "Có là thanh niên ?"
Tôi đàn ông bước xuống xe và gật đầu.
Khi Bùi Tranh bước đến, viên cảnh sát đánh giá một lượt từ xuống .
Sau đó, ông tỏ vẻ chê bai: "Nhìn đàng hoàng đoan chính thế , thể để bạn gái một giữa đường thế hả?"
Đôi mắt đen láy của Bùi Tranh , tức đến bật : "Anh bỏ em ?"
Tôi vô tội chớp chớp mắt.
Viên cảnh sát tiếp tục u sầu : "Cô gái ! Cháu xinh thế , nếu còn đối xử với cháu như thì mau chóng chia tay , nếu tìm ai thì đến đồn cảnh sát tìm chú, trong đồn còn nhiều thanh niên kết hôn lắm."
Tôi gật đầu: "Cháu cảm ơn chú ạ."
Để tránh việc chú cảnh sát tiếp tục thêm điều gì đó.
Tôi vội vàng tiến lên kéo tay Bùi Tranh giải thích: "Không bạn trai cháu bỏ cháu ạ."
Chú cảnh sát lắc đầu, bất lực : "Chú mà, mấy cô bé các cháu đều là cái kiểu gì nhỉ, , não cá vàng, thích bảo vệ tra nam lắm."
Bùi Tranh cũng giận, ngược còn phụ họa: "Cháu ạ, chú, sẽ thế nữa."
"Được , về !" Chú cảnh sát phẩy phẩy tay.