Khi mùa đông bắt đầu lấn tới, những ngày nắng hanh cũng dần lui bước. Minh Thư nhận ra mình không còn đếm ngày kể từ lần cuối nhớ Duy Tân nữa. Mọi thứ đã phai mờ, không hẳn biến mất, nhưng đủ nhạt để trái tim cô thôi quặn thắt mỗi khi vô tình nghe thấy tên anh.
Một ngày nọ, trong lúc đi lấy sách theo đơn đặt tại bưu điện, cô gặp lại một người bạn cũ – Như Quỳnh. Cả hai từng học chung lớp 11, sau đó mỗi người một hướng. Sau vài câu hỏi thăm, Quỳnh bất ngờ nói:
"À, cậu còn nhớ Duy Tân không? Mình vừa thấy ảnh cưới của cậu ấy trên Facebook. Cô dâu là bạn cùng khoa, hình như yêu nhau cũng lâu rồi."
Một câu nói nhẹ tênh. Một tin tức tưởng chừng vô hại.
Nhưng cô đứng c.h.ế.t lặng mất vài giây.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là sốc, cũng chẳng phải buồn. Chỉ là một khoảng trống len vào giữa n.g.ự.c – trống đến mức cô phải hít thật sâu mới cảm nhận được mình còn đang tồn tại.
Cô cười, nhỏ và nhanh như một cái nhíu mày:
"Vậy à… Chúc họ hạnh phúc."
Đó là lần đầu tiên cô nói ra điều đó. Và cũng là lần đầu tiên, cô thực sự tin rằng mình… đã buông.
Tối hôm đó, cô không khóc. Nhưng cô cho phép mình lật lại tất cả những bức ảnh cũ một lần cuối. Cô xóa từng bức, không vội vàng, mà dứt khoát. Từng tấm ảnh là một lời chào từ biệt.
Sau đó, cô mở nhật ký điện thoại, ghi một dòng:
"Anh bây giờ là của một người khác rồi. Và em… cũng không còn là em từng thương anh nữa."
Ngày cưới của Duy Tân diễn ra lặng lẽ trong thế giới của cô. Không ai gửi thiệp, không ai nhắc nhở. Nhưng cô biết. Vì Facebook, vì mạng xã hội, vì những câu chuyện rơi vãi khắp các ngóc ngách mà ta không kiểm soát nổi.
Và Minh Thư, trong buổi chiều ấy, đã đi bộ ra bãi biển gần nhà. Sóng vỗ đều, gió thổi tung tóc cô, nước biển lạnh ngắt nhưng cô không rùng mình. Cô chỉ ngồi đó, nhìn xa xăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-nhu-anh-biet/chuong-7-anh-cua-mot-nguoi-khac.html.]
Một người đàn ông đi ngang, chậm rãi ngồi xuống băng ghế gần đó. Cô không chú ý lắm, cho đến khi ông ta nói:
"Cô gái trẻ, sao lại ngồi một mình thế này?"
Cô khẽ cười:
"Cháu đang chờ một điều không còn quay lại."
Ông im lặng một lúc rồi đáp:
"Có khi... điều đó chưa từng thuộc về cháu. Mà nếu từng, thì cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi. Người ta đi, đôi khi không phải vì ta không đủ tốt, mà là để chúng ta học cách sống không cần họ."
Minh Thư ngỡ ngàng. Câu nói ấy – như thay cô gói gọn cả thanh xuân trong vài chữ.
Vài tháng sau, Minh Thư chuyển sang làm nhân viên chính thức tại nhà sách. Cô bắt đầu lên kế hoạch thi lại đại học, lần này là ngành Ngôn ngữ học – thứ cô yêu thích nhưng từng bỏ lỡ.
Một ngày bình thường, cô nhận được một email nặc danh. Chỉ vỏn vẹn:
“Cảm ơn vì đã từng thích tôi. Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại, tôi mong em sẽ mỉm cười thật tự nhiên.”
Không ký tên. Nhưng cô biết.
Cô không trả lời. Không cần thiết nữa. Điều cần nói, cô đã viết cả tuổi trẻ vào trong những bức thư không gửi. Điều cần quên, cô đã để gió biển mang đi từ lâu.
Anh của một người khác… và em – người từng yêu anh đến tận cùng – đã học cách bình yên với điều đó.