Anh    một lời cởi sạch quần áo   . Tôi cứ ngỡ rằng điều  mong đợi sẽ xảy .
  ngờ    cầm quần áo của ,  đổi sắc mặt   bỏ . Còn  chu đáo đóng cửa  cho . Tôi  trong bồn tắm, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tốt lắm,  thất bại . Tôi chán nản tắm rửa.
Tắm xong,    thì thấy Bùi Tranh cởi trần, cúi  giặt quần áo cho  một cách nghiêm túc  bồn rửa mặt. Tôi dựa  cửa   đàn ông đảm đang . Âm thầm thề rằng    nhất định  cố gắng hơn nữa, ăn sạch sẽ  .
Hình như    nhận  suy nghĩ của . Anh  từ từ  đầu , khóe môi nở nụ : “Hạ Tây Đường, nước dãi sắp chảy   kìa, đầu óc bớt nghĩ mấy chuyện  trong sáng .”
Bị bắt quả tang,  lườm  : “Bùi Tranh, sẽ  ngày   cầu xin em.”
Anh  gật đầu: “Vậy thì , nếu em  kết hôn với ,  sẽ  cho em đụng   .”
Khóe miệng  giật giật, trong lòng thầm mắng   một tiếng “lão phong kiến”.
Tôi hậm hực trở về phòng.
Ngày hôm  thức dậy,   một cặp mắt thâm quầng. Không  là do đêm qua quá kích thích,  uống chút rượu nên quá hưng phấn. Tôi  tài nào ngủ , mãi đến nửa đêm mới chợp mắt.
Kết quả,  tỉnh dậy  thấy Bùi Tranh cởi trần,  nghêu ngao hát  đảo chảo trong bếp.
Nhìn thấy nhưng  ăn .
Anh  thấy   ,  thấy vẻ mặt mệt mỏi của ,  nhịn  bật : “Bảo bối, oán khí lớn quá nhỉ!”
Tôi nặn  một nụ  gượng gạo, hừ một tiếng.
Đột nhiên, một giọt m.á.u đỏ tươi rơi xuống mu bàn tay  . Tôi mở to mắt kinh ngạc, vội vàng đưa tay che mũi. Trong khoảnh khắc,  chỉ  tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Nhân lúc Bùi Tranh còn  kịp phản ứng,     chạy về phòng. Tôi thở hổn hển dựa  cánh cửa.
Thanh danh của  coi như tan tành . A a a! Thật quá  hổ. Thèm khát đến mức chảy m.á.u mũi ư!
 trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Bùi Tranh tắm  mặt .  là gieo gió gặt bão.
Tôi vội vàng  phòng tắm lau sạch vết m.á.u  mặt. Không lâu ,  tiếng gõ cửa. Tôi kéo cửa , từ từ thò đầu ,  một cách hung dữ: “Làm gì đấy?”
Khóe môi Bùi Tranh nở một nụ  đầy vẻ trêu chọc: “Pha cho em chút  hoa cúc, hạ hỏa nhé?”
“Không cần.”
Tôi “ầm” một tiếng đóng sầm cửa .
...
Bùi Tranh thấy  mãi  , đành tự  mở cửa phòng. Thấy  đang hậm hực cuộn tròn  giường,   cúi xuống hôn .
Tôi lườm  : “Anh   nhạo em.”
Anh  bất lực lắc đầu: “Không   nhạo em, chỉ là  ngờ   quyến rũ đến .”
Tôi túm lấy vạt áo của  .
“Em chỉ là đêm qua  ngủ ngon nên mới chảy m.á.u mũi,   như  nghĩ .”
Ánh mắt   đầy ý , nhéo má : “Ừ, chỉ là  ngủ ngon.”
“Thật sự  ngủ ngon!” Tôi  nhấn mạnh.
Anh   khẽ: “Anh thật sự tin là em  ngủ ngon mà.”
“Dậy ăn cơm ,  ngủ tiếp một lát.”
Tôi vùi trong lòng   gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-ngoan/chuong-6.html.]
Buổi chiều, bạn  của Bùi Tranh gọi điện thoại mời   đến dự khai trương quán bar. Đã lâu     ngoài chơi. Nghe tin , mắt  lập tức sáng lên.
Nói thật, lớn như   mà   từng đến quán bar. Hồi  học, bà Hạ kiểm soát cực kỳ chặt chẽ. Ngày nào cũng  tài xế đưa đón. Cuối tuần   đưa  học nhảy. Sau đó thì  bà  gửi  nước ngoài.
   quán bar ở nước ngoài  nguy hiểm, đủ loại thành phần phức tạp. Tôi  nhát gan, dù tò mò đến mấy cũng  dám . Giờ khó khăn lắm mới  cơ hội,  nắm bắt ngay.
Trước khi  khỏi nhà, Bùi Tranh   ba điều kiện với .
“Lát nữa   uống rượu say, dù  uống thì về nhà cũng  ngoan ngoãn tắm rửa  ngủ,   làm nũng với .”
Tôi giơ ba ngón tay lên, gật đầu lia lịa: “Em đảm bảo, tuyệt đối  quậy phá  khi say .”
Lúc đó,   mới hài lòng gật đầu.
“Đi chuẩn  !”
Tôi đặc biệt chọn một chiếc váy ngắn hai dây màu đen từ trong phòng  đồ. Nghe   bar thì   đều mặc như .
Bùi Tranh  thấy, nhéo gáy ,  vui kéo  trở  phòng.
“Thay bộ khác .”
Tôi bĩu môi: “Bộ   mà.”
“Cúi  xuống là thấy cả mông, mặc ở nhà thì ,   ngoài thì .”
Tôi vén váy lên cho   xem: “Em mặc quần bảo hộ  mà.” Tôi cố chấp giải thích.
Cuối cùng   đành chịu thua, bất lực thở dài. Vẫn để  mặc bộ đó.
Tôi đang  giày cao gót ở hành lang. Anh  khoanh tay dựa  cửa, thở dài một : “Thay đôi giày khác  , lát nữa  trẹo chân.”
Tôi  đôi giày đế đỏ mới tậu  chân, mặt giày còn lấp lánh những hạt kim cương nhỏ. Tuy gót  cao nhưng nó thật sự  ,  vẫn   cơ hội nào để mang. Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn thấy  là quan trọng nhất.
“Không , đôi  .”
Bùi Tranh bất lực  xổm xuống, buộc dây giày cho : “Lát nữa mà ngã,   làm ,  trừ hết 3,5 triệu tiền lương thì đừng  mà tìm  .”
Tôi hừ một tiếng,   quá xem thường  .
Quán bar của bạn Bùi Tranh  lớn. Trên sân khấu, tiếng nhạc DJ bùng nổ. Những cô gái ở bàn bên cạnh  gọi mấy    mẫu lên nhảy. Ánh mắt   khỏi  họ thu hút.
 lúc  lướt mắt sang bàn bên cạnh  thứ ba thì  bắt quả tang. Bùi Tranh ghé  tai , khẽ : “Bảo bối,  cần  gọi vài  cho em ?”
Tôi run rẩy rụt mắt ,  khổ sở: “Không cần  ạ, khỏi tốn kém.”
Anh  nghiến răng nghiến lợi, dùng ngón cái và ngón trỏ véo má .
“Nhìn nữa, em sẽ  chịu khổ đấy.”
Mắt  sáng lên: “Khổ gì cơ?”
Anh  nghẹn lời, tức đến bật : “Cứ nhớ đấy,    sẽ đòi  từng chút một.”
MC của quán bar  mới khuấy động  khí  một lúc, Bùi Tranh  kéo  .
Tôi bĩu môi, vẫn còn  .
“Sau  còn đến nữa ?”
Bùi Tranh  : “Về nhà  sẽ thêm WeChat của  em.”
Tôi sợ hãi rụt cổ .
“Không  thì  ,   như học sinh tiểu học mà  mách lẻo .”
Anh  hừ một tiếng,  thèm để ý đến . Tôi kéo vạt áo của  .