mà… so với cái áo choàng rộng thùng thình , bộ  rõ ràng mặc dễ chịu hơn hẳn.
Thay đồ xong,  hí hửng chạy  chuẩn  ăn.
Bùi Tranh liếc  , thản nhiên buông một câu:
“Có vẻ  chật.”
Tay  đang cầm bát khựng  giữa  trung.
Nghe   xong,  mới để ý thật sự thấy phần n.g.ự.c  bó.
Cúi đầu  xuống, mặt  lập tức đỏ bừng.
Anh cong môi, ánh mắt lấp lửng ý   xa,  chậm rãi bổ sung:
“Lần  để  đo  mua cho đúng cỡ.”
Mặt  đỏ gay, lườm  một cái  gắp cho  một cái cánh gà:
“Ăn mau !”
Buổi chiều,  đang   sofa chơi iPad thì  tiếng gõ cửa dồn dập.
Tôi  dậy  mở cửa, thấy quản gia trong nhà đang xách một đống túi lớn  ngoài.
“Tiểu thư, Tổng giám đốc Hạ bảo  mang đồ , điện thoại và laptop của cô đến.”
“Bà  còn ,   tự do thì sẽ cho cô, nhưng chuyện  công ty thì  bàn cãi.”
Nói xong, ông     luôn.
Tôi  nghĩ  sắp xếp  lời ông  và hành động ...
Hình như    chấp nhận chuyện  hẹn hò với Bùi Tranh ?
Tôi vui như mở hội, xách túi đồ bước .
Quay đầu  thì thấy Bùi Tranh đang lười biếng tựa  ở cửa, giọng điệu cực kỳ đáng ăn đòn:
“Anh thấy em thế   giống bỏ nhà  chút nào, giống kiểu  đuổi  khỏi nhà hơn đấy~”
“  đó~ Vì  mà em coi như  nước sôi lửa bỏng , bây giờ   nên hát cho em một bài ‘Tình yêu đích thực vô địch’ ?”
Anh cúi đầu, bật  khẽ một tiếng.
Đưa tay nhận lấy món đồ trong tay .
Sau đó bất ngờ bế  lên đặt lên tủ giày, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt mềm bên hông .
Cúi đầu chôn mặt  hõm cổ  cọ cọ.
“Không  nữa chứ?”
Tôi đặt tay lên  gáy , đầu ngón tay khẽ vuốt mái tóc ngắn của .
“Đi  cơ?”
“Bỏ  .” – Giọng  nghẹn nghẹn.
Dáng vẻ của  lúc  khiến  bất giác thấy   đáng thương.
Tôi từ tốn nâng mặt  lên, nghiêm túc  thẳng  mắt ,
trịnh trọng :
“Phó Tranh, em   nữa , sẽ   nữa, cũng sẽ  bao giờ bỏ  .”
“Anh   đang mơ đấy chứ?”
Tôi cúi đầu, cắn nhẹ lên cổ  một cái.
Răng cắn  ,  quá nhẹ cũng  quá mạnh.
“Đau ?”
Phó Tranh lắc đầu.
Tôi tăng thêm một chút lực.
“Thế  thì ?”
Bàn tay  đang đặt nơi eo  siết chặt hơn mấy phần.
Tôi  thấy  khẽ rên một tiếng trầm trầm.
Lúc   mới từ từ buông :
“Nếu thấy đau thì   đang mơ , ngốc ạ.”
Anh thở phào, khẽ :
“Ừ,   mơ.”
Sau đó bá đạo đặt tay   cổ ,
cúi đầu hôn mạnh lên môi .
Cả     ôm gọn trong lòng.
Nụ hôn của  gấp gáp mà bá đạo, khiến  gần như  thể thở nổi.
    hề  đẩy  .
Mãi đến khi  mềm nhũn trong vòng tay ,
 mới miễn cưỡng rời khỏi môi .
 vẫn ôm   chặt.
Cơ thể rắn rỏi quá mức của  dán sát  .
Trên   chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng.
Vừa nãy hôn , dây áo nhỏ xíu  trượt khỏi vai từ lâu.
Phần n.g.ự.c  đè ép  chút đau.
Phó Tranh cúi đầu hôn nhẹ lên vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-ngoan/chuong-4.html.]
Tôi chớp chớp mắt, chờ đợi hành động tiếp theo của .
    gì xảy  cả.
Chỉ thấy  kiềm chế đưa dây áo  trượt nhẹ nhàng kéo về đúng vị trí.
Tôi cúi đầu  “tiểu Phó Tranh” vẫn đang cấn  đùi ,
  ngẩng lên  “đại Phó Tranh”.
“Rồi  nữa?”
Phó Tranh như  thấu , khẽ :
“Sao là  nữa?”
“Anh , rốt cuộc   ý đồ gì  trong sáng với em  đấy?”
Mặt  bỗng đỏ bừnh vì câu hỏi của .
Tối hôm đó, bà Hạ gửi cho  tài liệu nhận việc.
Thật   công ty làm cũng chẳng  gì  .
Dù  thì tập đoàn Hạ thị cũng đáng giá  bao nhiêu tiền cơ mà.
Ai mà   làm phú bà chứ?
Tôi chọt chọt Phó Tranh đang xem tivi bên cạnh:
“Lúc  mới  công ty nhà ,  làm chức gì thế?”
Phó Tranh nhàn nhạt đáp một câu:
“Tổng giám đốc.”
Nghe xong câu đó,  hiểu   bỗng thấy  chút mong đợi  làm.
Phó Tranh bất lực lắc đầu:
“Chúc em thành công.”
Tối hôm đó, ngay cả trong mơ  cũng tưởng tượng cảnh    sẽ trở thành một nữ cường nhân oai phong lẫm liệt.
Thế nhưng sáng hôm , giấc mộng  liền tan vỡ.
Chức vụ mà bà Hạ sắp xếp cho  là...
Trợ lý của trợ lý đặc biệt.
Lương tháng: ba ngàn rưỡi.
Cái sự chênh lệch quá lớn  khiến  thở dài rên rỉ cả buổi sáng ở chỗ làm.
Vì  chỉ rên rỉ cả buổi sáng thôi ư?
Vì đến chiều,   bận đến mức chân  chạm đất.
Khi Phó Tranh đến đón ,  như thấy  ánh bình minh, phấn khởi mở cửa xe.
Kết quả câu đầu tiên của cái tên   là:
“Tiểu Hạ tổng,  làm vui vẻ dữ ha!”
Tôi bĩu môi, mệt mỏi dựa  ghế  khổ:
“Anh  tiểu Hạ tổng lương tháng bao nhiêu ?”
Phó Tranh nghiêng đầu,  thèm suy nghĩ mà đáp:
“Hai ngàn tám?”
Tôi nghiến răng bóp  một cái:
“Là ba ngàn rưỡi!!!”
Anh “uầy” một tiếng:
“Ghê  trời,   em  thể nuôi  .”
Biết rõ là  đang dỗ dành  như dỗ con nít, nhưng  vẫn đắc ý nhếch miệng .
“Đợi em  lương, sẽ mời  ăn đại tiệc.”
“Vậy thì  hạnh phúc quá  mất.”
Để cho ba ngàn rưỡi    trừ bớt đồng nào,
Phó Tranh dậy sớm về khuya đưa đón   làm mỗi ngày.
Liên tục nửa tháng , đến cả tổng giám đốc Hạ cũng   nổi nữa:
“Hạ Tây Đường, lương ba ngàn rưỡi còn  cả tài xế đưa đón ?”
Đây là  đầu tiên  chiến tranh lạnh lâu như , bà  chủ động  chuyện với .
Tôi lập tức mặt dày nhào qua:
“Mẹ ơi~ con rể  cũng  tệ ha~”
Bà Hạ ghét bỏ đẩy  :
“Còn  mau  ,   đợi nãy giờ .”
Tôi  hì hì hai tiếng:
“Rõ  ạ!”
Lập tức hí hửng chạy  lên xe.
Cãi  thì cãi ,  con vẫn là  con.
Tan làm hôm nay cũng là khởi đầu của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Làm trâu làm ngựa nửa tháng, cuối cùng cũng  nghỉ .
Lúc ăn tối,  lấy một chai rượu vang đỏ từ tủ rượu của Phó Tranh  để ăn mừng một chút.
Không ngờ loại rượu ngọt ngào thơm phức    hậu lực mạnh đến thế.
Ăn xong  bao lâu,    co   sofa,  chếnh choáng.