Gia đình tương thân tương ái - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:58:18
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con cũng bố con coi trọng nhà ông nhất mà, đừng lúc nào cũng đối đầu với họ, họ gì thì cứ coi như gió thoảng bên tai , tính khí ông con còn lạ gì nữa …”

“Thôi, nữa, giúp mở cái hộp .”

Tôi kinh ngạc: “Mẹ, còn định nấu thêm hai món canh nữa ?”

“Ông nội và bố con thích ăn ngọt, bà nội với chú hai thì thích ăn mặn, chuẩn thì lát nữa họ lải nhải cho mà xem.”

Bao nhiêu năm qua, hễ tụ tập ăn uống ở nhà bà nội, bộ thức ăn đều do một tay mua và nấu, bà nắm rõ khẩu vị của từng trong lòng bàn tay.

Tôi bực bội: “Thế thì cứ để họ lải nhải .”

“Chúng mời họ ăn cơm, chứ mời họ tới đây làm tổ tông!”

“Lúc nãy bắt bưng rót nước thì thôi , vất vả nửa ngày trời nấu một bàn thức ăn lớn như , xem mấy bà cô bà thím ai giúp một tay ? Đừng là mấy ông chú ông dượng!”

“Rõ ràng là sinh nhật , kết quả bận rộn nhất nhà vẫn là , còn hầu hạ cả một đám già trẻ lớn bé nhà họ, cứ như nợ họ bằng!”

Mẹ vội che miệng : “Suỵt suỵt suỵt, đừng to thế.”

Bà chỉ tay bên ngoài: “Để họ thấy, sẽ con .”

“Con chả sợ họ .”

: “Phải , Tiểu Nhu nhà lớn , giỏi giang .”

“Mẹ thế , cứ dĩ hòa vi quý.” Tôi lẩm bẩm oán trách.

Bà thở dài: “Đời sống tiếp thì đều dĩ hòa vi quý cả thôi. Nếu chuyện gì cũng tính toán chi li thì con mà, chắc là gả tới đây năm đầu tiên ly hôn với bố con , làm gì còn con nữa?”

“Thế bây giờ ly hôn cũng muộn mà!” Tôi khích lệ.

Ánh mắt bà né tránh: “Mẹ cũng ngoài năm mươi , hết hơn nửa đời , còn ly hôn cái gì nữa? Cứ thế mà sống thôi.”

“Hơn nữa, con vốn dĩ từ nông thôn ngoài bươn chải, gia đình giúp đỡ gì thì khó tìm đối tượng , bố con còn ly hôn, nhất định sẽ khinh miệt con.”

“Làm thể? Nếu đối tượng tương lai của con mà phân biệt trắng đen như thế thì con cũng chẳng thèm lấy !”

Mẹ vui vẻ: “Ý là, trong lòng hả?”

“Mẹ!!!” Tôi giậm chân, “Mẹ đ.á.n.h trống lảng .”

“Được , đưa cho cái bát lớn .”

Canh nóng, những năm qua làm việc nặng, tay vết chai nên chạm thấy bỏng rát, xuýt xoa một tiếng vội vàng sờ vành tai.

Mẹ thấy liền đẩy : “Để !”

Nhìn bà thản nhiên bê bát canh nóng ngoài, kìm mỉm . Mẹ vẫn là thương nhất.

Tầm mắt dời phía bên ngoài, những tiếng trò chuyện mà lúc nãy để ý bỗng lọt tai.

“A Kiều , nãy bọn đang bàn đấy, thằng Minh Lượng cũng 28 , đến lúc lấy vợ . Chị với thằng Quốc là bác cả, bác dâu cả thì nhất định góp sức đấy nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-dinh-tuong-than-tuong-ai/chuong-5.html.]

Lời là bà nội , giọng điệu vô cùng ngang ngược.

Tiếp đó là tiếng bố vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Mẹ cứ yên tâm , A Kiều đều lời con hết, con bao thầu cả , hỏi cô làm gì?”

Tôi khỏi nhíu mày. Góp sức? Góp sức gì cơ?

Mẹ cũng ngốc, bà cũng hỏi câu đó.

Cô út vẫn cái nết chuyện âm dương quái khí như khi.

“Chà, cả xem kìa, chị dâu đến giờ vẫn còn giả ngu giả ngơ đấy.”

“Góp sức gì chứ? Chẳng lẽ bắt chị nấu cơm ? Dĩ nhiên là góp tiền !”

Bà cô lớn phụ họa theo: “Không chị chị dâu, Minh Lượng là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Trương chúng . Chị cũng thấy đấy, con bé Tiểu Nhu nhà chị học đại học xong là tưởng cao quý hơn khác, khinh miệt đám nông thôn chúng , bảo thế nào cũng chịu về. Sau hai già dựa ai? Chẳng lẽ dựa Minh Lượng chắc?”

“Chỉ riêng điểm thôi, phần góp sức chị chi ít đấy.”

Bố giọng đầy đanh thép: “Nói đúng lắm, chúng góp nhiều !”

Đồ ngu ! Tôi thầm rủa trong lòng.

là não cồn đốt cháy sạch , bắt ông nộp tiền mà ông còn đắc ý nữa!

nhanh phản ứng . Tại bố đột nhiên đổi tính, gọi bọn họ đến chúc mừng sinh nhật . Tại lúc nãy ông nội đột nhiên tỏ hiền hòa với .

Hóa là chờ ở chỗ đây. Đây tiệc mừng sinh nhật, đây rõ ràng là “Hồng Môn Yến” mà!

Tôi thấy rõ ràng nụ gượng gạo mặt sụp đổ trong thoáng chốc.

nhanh, bà gượng : “Vậy thì… 1 vạn tệ?”

Bà nội lập tức đập bàn một cái rầm.

“Chỉ 1 vạn? Chị bố thí cho ăn mày đấy ?”

Ông nội cũng phụ họa theo: “A Kiều , đây chị keo kiệt như thế!”

Cô út hừ lạnh: “Còn hỏi ? Tiếc tiền chứ còn gì nữa.”

Bà cô lớn đảo mắt: “Chị dâu, chị , 1 vạn tệ mà chị cũng mở miệng ?”

Mẹ lúng túng giải thích: “Trong làng cháu trai kết hôn, chú bác chỉ cần phong bì hai nghìn là , 1 vạn nhiều ạ.”

“Hơn nữa, con tiếc tiền, mà là nhà căn bản tiền.”

“Mọi cũng đấy, ông Quốc những năm làm lụng mấy, trong nhà dựa mấy việc làm thuê của con…”

Chưa đợi bà xong, bố phản bác: “Sao bà sang oán trách ? Tôi vất vả nuôi con Nhu học, tiền nó kiếm chẳng đều do bà giữ đó ? Đó tính là tiền kiếm ? Chẳng hơn hai mươi vạn ?”

“Theo , chỗ tiền đó cứ đem hết cho Minh Lượng, thành phố đặt cọc mua một căn nhà trả góp là đủ !”

Mẹ xong thì sững sờ tại chỗ.

“Hai… hơn hai mươi vạn? Ông định đem hết cho họ ư?!”

Loading...