Gia đình hỗn loạn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:49:10
Lượt xem: 43
Cuộc họp mặt gia đình tháng Tám hằng năm là quy tắc do tổ tiên nhà để .
Tôi là cuối cùng về nhà, khi bước , bố mặt lạnh như tiền.
Không xảy chuyện gì, rón rén cạnh chị gái sofa.
Ánh mắt lướt qua lướt , dừng ở đàn ông lạ mặt đang cạnh trai ở đối diện.
Anh trai dựa sofa, dáng vẻ lười nhác, nhướn mày với .
Người đàn ông bên cạnh thấy đổ mồ hôi vì nóng thì dậy rót một cốc nước đưa cho .
“Cảm ơn.”
Mặc dù đó là ai, vẫn nhận lấy và uống một cạn sạch.
Anh trai giải thích với vẻ hờ hững: “Đây là yêu của .”
Tôi phun hết ngụm nước ngoài, đầu óc ngừng hoạt động trong một giây, thể tin mà qua giữa hai họ.
Người đàn ông đỡ lấy cốc nước của , đưa giấy ăn cho , luống cuống cúi gập : “Cảm ơn rể, , cảm ơn yêu của , .”
Người đàn ông nhẹ một cái, xuống cạnh trai .
Tôi cấu c.h.ặ.t t.a.y chị gái, ngờ chị hất tay .
Chị cực kỳ bình tĩnh mở túi xách, lấy một quyển sổ đỏ, đặt lên bàn .
“Bố, , con ly hôn .”
Tôi mở to mắt định với tay lấy quyển sổ đỏ, thì bố nhanh tay giật lấy.
Ông thể tin giấy ly hôn của chị , gầm lên như một con gấu.
“Trần Gia Hâm, ai cho con ly hôn? Chuyện lớn như ly hôn mà con tự ý quyết định ?”
“Con lớn , con thể tự xử lý chuyện của .”
“Ai đồng ý? Ai cho con ly hôn!”
Bố cứ gào lên giận dữ, mấy chị em chúng sợ đến mức dám lên tiếng.
Bố gầm thét một lúc lâu, chỉ : “Trần Gia Nghiêu, chuyện gì thì con mau hết cho bố.”
Tôi sợ đến mức run rẩy: “Bố, buổi xem mắt bố giới thiệu thất bại , với , công ty sếp mới từ trời rơi xuống, con hết hy vọng thăng chức .”
Bố thở dài một , chỉ : “Các con lớn đến chừng , còn bằng đứa em út hiểu chuyện.”
Tôi á?
Tôi kinh ngạc chằm chằm bố , mắt mở to tròn.
Điều đúng ? Trước đây như thế.
Hằng năm luôn là đối tượng công kích, sắp ba mươi , xem mắt, kết hôn, sinh con, trách nhiệm, công việc thì bết bát.
Trong khi đó, chị gái hôn nhân viên mãn, trai tự mở quán bar, em gái nghiệp làm ở công ty nước ngoài, em trai cũng đỗ đại học 985, và nghiệp năm nay.
Mới vài tháng thôi mà đ.á.n.h giá về tăng vọt lên vị trí thứ ba ?
Cơn giận của bố đạt đến đỉnh điểm, ông chỉ trai và đàn ông : “Hai đứa cút ngoài cho bố.”
Anh dậy nắm lấy cổ tay đàn ông, kéo lưng .
“Bố, bố thể bảo con cút, nhưng là yêu của con, xin bố hãy tôn trọng ?”
“Trần Gia Yến, mày còn hổ hả.”
“Cả nhà ai thích con gái hả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-dinh-hon-loan/chuong-1.html.]
Bố hét lớn một tiếng, cố gắng kìm nén cơn bốc đồng tát trai .
Tôi đó ngơ ngác, nhíu mày bố : “Bố, bố cũng thích phụ nữ, con thì ? Còn tụi con?”
“Mày câm miệng cho tao!”
lúc , em gái và dì nhỏ trong góc từ từ giơ tay lên.
Biểu cảm của lúc giống hệt cái meme mèo đang tải dữ liệu.
“Quả là nghiệp chướng! Tao nhiều con cái thế mà vẫn thể tuyệt hậu!”
Mẹ kêu gào, bố lấy hai viên t.h.u.ố.c hạ huyết áp từ trong ngăn kéo , vỗ lưng bảo bà uống.
Mọi đều thể hiện một vẻ điên cuồng, cần quan tâm đến ai khác.
Quá nhiều thông tin, sofa như nung lửa, nên an ủi ai .
Vào buổi tối, cả nhà chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi thấy tiếng động ở cửa, từ từ mở cửa thì thấy trai Trần Gia Yến tiễn yêu về và đang định phòng.
Tôi ngoắc tay gọi , bất lực, bước về phía .
Anh nhẹ nhàng đóng cửa , kéo chiếc ghế bàn học của xuống, vẫn dáng vẻ lười nhác đó.
“Nói Trần Gia Nghiêu, hỏi gì, tiền còn đủ dùng ?”
“Đủ dùng ạ. Anh, cái rể .”
Anh chọc cho nhún vai liên tục: “Anh rể gì, tên là Lương Thần, nếu em ngại thì thể gọi là Thần.”
“Em đương nhiên ngại, em chỉ là, sốc quá!”
“Cứ sốc , nhưng ủng hộ , nhóc con.”
Anh , nhưng ý chạm tới đáy mắt: “Dù thì bên cạnh cũng nhiều.”
“Chuyện gì , thể nhận trái tim là dũng cảm .”
Tôi suy nghĩ một chút: “Anh, em luôn một dự cảm lành, Trần Gia Sâm vẫn về.”
Trần Gia Sâm chính là đứa em trai đỗ 985 sắp nghiệp của .
Anh bật : “Yên tâm , dù tệ hơn nữa thì cũng thể nhiều thông tin hơn chiều nay .”
Buổi tối đặt một bàn thức ăn ngoài, đều im lặng, cúi đầu gạt cơm trong bát.
Sắc mặt bố xanh mét, đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng động ở cửa , đoán là em trai về.
Không đúng, thấy tiếng trẻ con .
Tôi lắc đầu, thật sự dọa đến mức xuất hiện ảo giác .
Tiếng trẻ con ngày càng rõ ràng trong phòng khách rộng lớn.
Tôi đầu , em trai đang bế một đứa trẻ, phong trần mệt mỏi, ngây ngô.
“Bố, , con về .”
Mẹ từ từ dậy: “Sâm Sâm , đứa trẻ nhà ai đây?”
Em trai ngốc nghếch: “He he, , là con của nhà , cháu ngoại lớn của đấy.”
Tôi và chị gái , em gái Trần Gia Miểu lắp bắp mở miệng: “Cháu ngoại? Mày ngốc , là, cháu nội chứ.”
“A!”
Bố dậy gầm lên trong năm giây, mặt đỏ bừng, chỉ em trai : “Tao cho mày học đại học, kết quả mày làm bố hả?”