Nghĩ đến đó, vụt chui xe.
Ngôn Ngôn thể nhờ Tưởng Niệm đón, nhưng tuyệt đối thể xuất hiện mặt Bùi Lãng Hành!
Thấy chủ động như , nhíu mày:
"Tô Mãn Mãn, em định giở trò gì nữa?"
Chưa kịp trả lời, cửa xe đột nhiên mở .
Chỉ thấy một thanh kiếm nhựa mang theo gió, lao thẳng về phía Bùi Lãng Hành.
Đồng thời, thấy giọng đầy khí thế của Ngôn Ngôn:
"Đồ xa, dám bắt nạt công chúa mama, kỵ sĩ Ngôn Ngôn sẽ tiêu diệt ngươi!"
Ngôn Ngôn vung kiếm, c.h.é.m loạn xạ lên Bùi Lãng Hành.
Kết quả c.h.é.m nửa ngày, kiếm gãy, Bùi Lãng Hành hề hấn gì.
Còn tim lập tức treo lên cổ họng.
Con gái yêu, con tự chạy ngoài thế!
Còn đám vệ sĩ , các để một bé gái tùy tiện mở cửa xe?
Đuổi việc, đuổi hết!
Mặt tái mét.
Mặt Bùi Lãng Hành tối sầm.
Ngôn Ngôn thấy tình thế , hét to một tiếng, bỏ chạy:
"Công chúa mama đừng sợ, con tìm tiểu cứu !"
Điều khiến cảm động buồn .
Vừa nãy ánh sáng yếu, Bùi Lãng Hành khả năng cao là rõ khuôn mặt Ngôn Ngôn.
Tôi lấy hết can đảm , khẽ :
"Chuyện đây em sẽ giải thích với , Bùi Lãng Hành, thả em xuống ?"
"Anh cũng thấy , con gái em còn đang đợi ở ngoài."
Câu dường như chạm nghịch lân của Bùi Lãng Hành.
Anh đột nhiên lao tới, nắm lấy cằm , nghiến răng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-cua-mot-cuoc-roi-di/7.html.]
"Tô Mãn Mãn, em giỏi thật đấy, nước ngoài mấy năm, con gái lớn thế !"
Lúc xác nhận.
Bùi Lãng Hành nghĩ Ngôn Ngôn là con của .
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của .
Tôi quyết định thêm dầu lửa, liền gượng gạo bừa:
" , kết hôn , xin tự trọng."
"Tôi và chồng yêu thương , gia đình chúng ..."
Không ngờ, lời còn hết.
Bùi Lãng Hành ôm chặt lấy , giọng điệu hung ác:
"Sao em , thích phụ nữ chồng?"
Gai xương rồng
Nghe , c.h.ế.t lặng.
Trời ơi đất hỡi, não biến thành táo tàu.
Anh chơi cũng kỳ lạ thật!
Ngay lúc , cửa xe mở .
Ngôn Ngôn chống nạnh, sai khiến bé phía :
" là tên xa bắt nạt Mama của con, nhanh đánh cht cho con!"
Không ngờ bé lùi một bước, ngượng ngùng gọi một tiếng "bác".
Bùi Lãng Hành thản nhiên gật đầu.
Tôi chăm chú kỹ.
Thì bé chính là đứa ở sân bay hôm đó!
Sau mới .
Bùi Lãng Hành chị họ nhờ, đón cháu trai tan học.
Kết quả thấy bóng dáng đường.
Sô cô la còn trùng hợp đến thế!