Giá của một cuộc rời đi - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-07 15:47:38
Lượt xem: 361

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều năm trôi qua , nhỏ nhen đến mức tiếp tục trả thù chứ?

Đang lúc suy nghĩ lung tung,

Ngôn Ngôn bỗng chạy tới, gọi Mama.

Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của con, vội ôm con lòng, xót xa:

"Sao thế con yêu, ai bắt nạt con !"

 

Ngôn Ngôn chỉ bé cạnh nhà vệ sinh, giận dữ :

"Cậu dám té nước con, còn con là đứa bé giáo dục!"

 

Ánh mắt lạnh lùng, chuẩn bước tới dạy cho trời cao đất dày một bài học.

 

Thì thấy tóc rối bù, mắt đỏ hoe, đang gào mách với đàn ông bên cạnh.

Trông còn thảm hơn Ngôn Ngôn cả trăm .

 

Suýt nữa quên mất, sức chiến đấu của con gái giống , đỉnh lắm.

Tôi đang định an ủi Ngôn Ngôn vài câu, bỗng cứng đờ.

Góc nghiêng của đàn ông ... giống Bùi Lãng Hành thế?

 

Không thể trùng hợp đến chứ, ha ha ha!

Vừa nghĩ, đeo kính râm, khẩu trang và mũ.

Sau đó bế Ngôn Ngôn, chạy thẳng về phía cửa.

 

Gai xương rồng

Ngôn Ngôn hiểu chuyện gì, còn như một cái loa nhỏ to:

"Mama, dì Niệm Niệm đến mà, mama vội gì thế?"

"Mama, mama còn dạy cho thằng bé hư một bài học!"

"Mama..."

 

Tôi thể chịu nổi, dịu dàng :

"Con yêu, nhỏ một chút, mama thu hút ánh của khác ở đây."

Ngôn Ngôn rõ, tiếp tục chớp mắt to:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-cua-mot-cuoc-roi-di/5.html.]

"Mama, mama ?"

 

... Thôi con yêu, coi như mama .

Tôi ba chân bốn cẳng chạy.

do tâm lý .

Tôi cảm thấy một ánh như rắn độc đang khóa chặt lấy .

Mang theo một sự sắc bén khiến lạnh gáy.

Tôi âm thầm ôm chặt Ngôn Ngôn hơn.

Tôi bọc như xác ướp .

Chắc sẽ ai nhận ... nhỉ?

Sau khi đến thăm kế ở bệnh viện.

Bạn , Tưởng Niệm, đưa và Ngôn Ngôn đến một căn hộ.

 

Nhận thấy tâm trạng , cô vỗ vai :

"A Mãn, con ai cũng sinh lão bệnh tử, hãy thoáng một chút, huống chi tình trạng kè của trông cũng khá mà!"

"Công ty tớ ở xa đây, bình thường sẽ đến ở, và Ngôn Ngôn cứ ở đây một tháng nhé, thứ hai hàng tuần sẽ giúp việc đến dọn dẹp."

 

Tôi cảm kích: "Cảm ơn , A Niệm!"

Ngôn Ngôn thì chạy quanh Tưởng Niệm một vòng, đó ôm chặt lấy chân cô , reo lên:

"Yeyeye! Dì Niệm Niệm nhất, cháu thích dì nhất!"

 

Tưởng Niệm xong vui như hoa nở.

xoa đầu Ngôn Ngôn, sang :

"Trường mẫu giáo của chị tớ chiều mai sẽ tổ chức một lễ hội nghệ thuật, khá gần chỗ ."

 

"A Mãn, đưa Ngôn Ngôn tham gia , thể bồi dưỡng tình cảm cho trẻ con."

Xem dạo gần cũng việc gì, Ngôn Ngôn là đứa trẻ hoạt bát.

Tôi lập tức đồng ý.

 

Loading...