Mẹ ruột của dùng sức vỗ đùi, gào giả lả, chỉ trích chồng: "Đứa con gái lành lặn của , về nhà bà biến thành bộ dạng quỷ quái , bà chồng ác độc đúng là độc ác nhẫn tâm!"
Mẹ chồng mặt mày đen sầm, "khạc" một tiếng quăng cái xẻng xào nấu sang một bên. Bà chống nạnh, mở miệng là một tràng "từ ngữ hoa mỹ", hỏi thăm cả nhà .
Trong lúc đó, còn vỗ tay. Tôi đưa cho chồng một chai nước khoáng và một cái loa phóng thanh lớn.
Ban đầu ba họ còn cố chen vài câu, nhưng mặt "nữ hoàng cãi " Trương Giai Tuệ, họ thất bại. Dưới sự trợ giúp của loa phóng thanh, thậm chí họ cơ hội chen lời.
Trạm thu mua phế liệu ở khu vực giáp ranh thành thị và nông thôn. Nơi đủ hạng , ai nấy đều thích xem trò vui mà chẳng sợ chuyện lớn. Có đang ăn cơm, cầm theo cả bát đến, xổm một bên xem say sưa.
Cuối cùng, chồng mắng đến nỗi bố ôm tim, suýt ngất xỉu.
Riêng em gái thì làm ngược , giữa vòng xì xào chỉ trỏ, nó bắt đầu ấm ức lóc, giả bộ tủi . Nó tỏ vẻ đau lòng vì chị thằng nhóc tóc vàng lừa đến cái bãi rác . Là em gái ruột, nó thực sự đành lòng chị cả nửa đời cứ sống khốn khó như .
Bố cũng vội vàng diễn theo, rằng con cái là nợ, thấy sống trong đống đổ nát mà lòng cha tan nát. Không con gái sống khổ, nhưng than ôi, con gái vì một thằng nhặt rác mà cố chấp tỉnh ngộ.
Họ nghĩ rằng đóng vai cha yêu thương con gái thì sẽ nhận sự thông cảm. Đáng tiếc, việc như ý họ, đám đông ai xem kịch của họ cả.
Bà thím đang cầm bát cơm, vẻ mặt kinh ngạc: "Khổ sở ư? Bà là cô Trương – phụ nữ giỏi giang nhất khu – để con dâu sống khổ sở ? Bà thấy bà ngày ba bữa đều làm cơm dinh dưỡng cho con gái bà ? Cái đó mà gọi là khổ thì cũng khổ như ."
Ông chú cầm bình giữ nhiệt uống , nhổ “phì” bã : "Tôi cứ tưởng bố ruột của con bé c.h.ế.t hết chứ, hóa vẫn còn sống ? Tôi thằng Vĩ Minh nhà nó ép nó gả cho lão già, để đổi lấy tiền sính lễ. Tôi tự hỏi đây chuyện mà cha ruột thể làm, cứ tưởng là họ hàng lòng độc ác nào đó chứ."
Chú bán xiên nướng bên cạnh tặc lưỡi: "Sao bảo Vĩ Minh là thằng nhóc tóc vàng, là thằng nhặt rác chứ? Nó là đứa con triển vọng nhất khu đấy, làm ăn ở trạm thu mua phế liệu mà đưa tận nước ngoài, mỗi năm thu nhập triệu bạc ! Với , mở trạm thu mua phế liệu thì thành nhặt rác? Hơn nữa, nhặt rác cũng gì sai, còn hơn khối mấy kẻ bán con gái ."
Bà thím chủ tiệm may cạn lời, chỉ cái túi của em gái : "Nói đến cái túi giả của cô bé , đường may còn lệch lạc nữa kìa. Vĩ Minh mua cho vợ nó hai cái túi hàng hiệu đấy. Vĩ Minh trai, hiếu thảo với , thương vợ, còn kiếm tiền nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-phai-me-chong-ac-nghiet-dien-hinh-toi-lai-tro-thanh-con-dau-cung/chuong-6.html.]
Ba họ càng , sắc mặt càng tệ. Đặc biệt là em gái , mặt lúc xanh lúc trắng, lớn tiếng la lên: "Nói dối! Mấy một phe. Một lũ ăn mày hôi hám, cấu kết với ức h.i.ế.p thành phố chúng !"
Ối chà, một lời kích động cả ngàn lớp sóng.
Mẹ chồng lười phí lời với họ nữa. Bà túm chặt tóc em gái , đổ thẳng nước mưa dùng để tưới hoa bên cạnh miệng nó.
"Cái mồm mày ăn cứt xong , để tao rửa cho sạch."
Bố định xông lên giúp nhưng cũng đám đông cố ý vô ý xô đẩy, đ.á.n.h nhẹ vài cái. Cuối cùng, ba họ chật vật chạy khỏi trạm thu mua phế liệu.
Mẹ chồng phỉ nhổ: "Một lũ súc sinh."
Tôi chớp mắt, ở phía "lý trí theo”: "Mấy đúng là ba con súc sinh."
Mẹ chồng chống nạnh mắng c.h.ử.i ầm ĩ: "Để tao gặp , tao cho uống nước tiểu!"
Tôi thể "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng", thêm một câu: "Đáng đời! Không chỉ cho uống nước tiểu, còn cho ăn cứt nữa!"
Mẹ chồng thấy, cạn lời đầu .
Tôi lấy lòng, mừng rỡ đến đỏ cả mặt: "Mẹ ơi, mệt ? Hôm nay con sẽ nấu cơm. Mẹ đợi chút, con sẽ trổ tài cho xem!"
Tôi vẫn nhịn mà lấy lòng khác, nhưng , chỉ lấy lòng những xứng đáng.