Chương 30: Nếu em quay về, anh vẫn sẽ ở đó...
Paris – đông. Hai năm sau.
Tuyết rơi mỏng như giấy lụa.
Người ta nói, mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm. Nhưng trong lòng Diệp Lam, nỗi hồi hộp còn buốt hơn cả gió bấc.
Máy bay hạ cánh lúc 5h sáng.
Cô không báo trước, không đăng gì lên mạng xã hội.
Chỉ xách chiếc vali nhỏ và bước xuống sân bay Charles de Gaulle – trở về nơi từng gọi là bắt đầu.
Paris chưa thay đổi. Nhưng cô… không còn là cô gái năm nào.
Cô đã là Giám đốc thiết kế kiến trúc không gian của NASA, từng xuất hiện trên bìa TIME, được gọi là “kiến trúc sư tương lai của nhân loại”.
Vậy mà giờ đây… cô chỉ muốn biết một điều duy nhất:
Anh… còn chờ không?
Cô bắt taxi đến Studio số 19 – nơi có cầu thang gãy đầu tiên cô từng dựng mô hình.
Nhưng nơi đó đã đổi bảng tên:
“G.L Design House” – viết tắt từ Gặp Lại.
Cô sững người.
Rồi đẩy cửa bước vào.
Không có ai ở sảnh chính. Chỉ có tiếng piano vang lên từ tầng hai – một bản nhạc quen thuộc:
Nocturne số 9 – bản nhạc cha cô từng mở mỗi sáng.
Cô bước chậm lên bậc thang…
Và rồi, anh quay lại.
Dạ Lâm.
Vẫn ánh mắt ấy, vẫn dáng cao gầy và trầm tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy cô – anh bật dậy như kẻ vừa được kéo khỏi giấc mơ dài.
“Em về rồi.”
“Em đứng ngoài phòng nãy giờ. Vẫn còn đẹp trai đấy.” – cô cười, mắt rưng rưng.
Anh bước đến, không hỏi han, không đợi lời chào.
Chỉ ôm cô thật chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-lai-em-o-dinh-vinh-quang/chuong-30-neu-em-quay-ve-anh-van-se-o-do.html.]
Cô thì thầm:
“Anh vẫn đợi em à?”
“Không.” – Anh thì thầm bên tai.
“Anh đã làm hơn thế. Anh sống… vì em.”
Tối hôm đó, họ dắt tay nhau lên cầu khóa tình yêu Paris.
Tuyết rơi. Nhẹ. Đẹp. Và tĩnh.
Anh quay sang, lấy từ túi áo một chiếc nhẫn đơn giản, nhỏ nhắn nhưng tinh tế.
“Không phải vì em nổi tiếng, mà vì em dũng cảm.”
“Không phải vì em thành công, mà vì em từng dám ngã.”
“Lam, em có đồng ý… từ nay về sau,
khi thế giới mỏi mệt – chúng ta sẽ là nhà của nhau không?”
Cô cười, nước mắt lăn dài:
“Nếu em quay về…
Thì không còn nơi nào em muốn đến nữa ngoài cạnh anh.”
Cô đưa tay.
Anh đeo nhẫn.
Pháo hoa bất ngờ nổ rực rỡ trên bầu trời Paris.
Những người qua đường dừng lại vỗ tay, reo hò.
Không ai biết cô là ai, nhưng tất cả đều cảm động bởi một khoảnh khắc quá đỗi thật lòng.
Kết thúc:
Trên trang đầu của tạp chí Le Monde tháng sau là dòng tiêu đề:
“Cô gái xây lại thế giới từ những vết nứt, và người đàn ông chờ đợi cô ở cuối cùng ánh sáng.”
Trong cuộc đời, có những người sẽ bước đi cùng ta giữa đám đông.
Nhưng cũng có một người…
Đứng một mình nơi cuối con đường, chỉ để chờ ta quay lại.
💛 HẾT TRUYỆN – “GẶP LẠI EM Ở ĐỈNH VINH QUANG”