Chương 26: Đôi khi kẻ g.i.ế.c ta lại mang cùng dòng máu
Paris – sáng sớm.
Bầu trời đổ màu trắng sữa, không khí lạnh se. Trong một căn phòng yên tĩnh phía tầng ba của khu biệt thự riêng, bà Trịnh Phương mở mắt sau một đêm dài mơ mộng lẫn lộn.
Người đầu tiên bà nhìn thấy là Diệp Lam – đang ngủ gục bên giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay mẹ.
“Lam…”
Giọng bà rất yếu, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo lạ thường.
Cô bừng tỉnh, nước mắt lưng tròng:
“Mẹ! Mẹ tỉnh rồi… Mẹ có sao không? Mẹ còn nhớ con không?”
“Con ngốc, sao mẹ lại quên được…” – bà khẽ mỉm cười, bàn tay run run vuốt tóc cô.
Nhưng rồi… bà đột ngột siết c.h.ặ.t t.a.y cô lại, ánh mắt ánh lên nỗi sợ và giận dữ:
“Lam… mẹ không thể im lặng được nữa. Đã đến lúc con phải biết… cha con không c.h.ế.t vì tai nạn.”
“Không phải thế lực bên ngoài. Cũng không phải vì Dạ Lâm.”
“Mà là… Trịnh Mạnh Hào – em trai ruột của cha con.”
Diệp Lam ngẩn người, cảm giác mọi dây thần kinh trong cơ thể như bị kéo căng đến nghẹt thở.
“Chú Hào? Người vẫn đến cúng giỗ cha mỗi năm? Người từng nói sẽ nuôi con ăn học nếu mẹ không gắng nổi?”
Bà Trịnh Phương cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh:
“Là hắn. Chính hắn đã bắt tay với ba công ty đối thủ, cung cấp thông tin nội bộ. Chính hắn ép cha con ký văn bản chuyển nhượng cổ phần trước khi ‘tai nạn’ xảy ra.”
“Cha con phát hiện ra… nhưng không kịp công bố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-lai-em-o-dinh-vinh-quang/chuong-26-doi-khi-ke-giet-ta-lai-mang-cung-dong-mau.html.]
“Và rồi… chỉ hai ngày sau, tai nạn xảy ra. Cảnh sát kết luận phanh xe lỗi. Nhưng mẹ biết rõ – cha con luôn mang xe đi kiểm tra mỗi tuần, chưa bao giờ để hệ thống phanh hỏng.”
Diệp Lam cảm giác lồng n.g.ự.c mình vỡ tan.
Những hình ảnh tuổi thơ chạy ngang đầu cô – những buổi cô ngồi sau xe chú Hào đi học, những cái ôm giả tạo mỗi dịp giỗ cha, lời hứa “chú luôn bên cạnh con”…
Tất cả giờ đây chỉ còn lại sự phản bội khủng khiếp nhất:
→ Một kẻ ruột thịt, g.i.ế.c anh trai mình để chiếm công ty.
Bà Trịnh Phương nắm tay cô:
“Hắn biết cha con định hợp tác với Dạ Lâm để chuyển giao công ty cho một bên đáng tin. Hắn không cho phép.”
“Và con biết sao không? Chính hắn là người từng cản mẹ ra tòa, từng dùng tiền bịt miệng các nhân chứng.”
“Lúc mẹ bị bắt cóc lần này, bọn người giam giữ mẹ… gọi một cái tên trong cuộc điện thoại duy nhất: ‘Gửi báo cáo cho ông Hào.’”
Từ ngoài cửa, Dạ Lâm bước vào. Anh đã nghe thấy mọi thứ.
Không nói lời nào, anh rút điện thoại, ra lệnh:
“Truy dấu Trịnh Mạnh Hào. Dùng toàn bộ hệ thống giám sát ngầm tại Việt Nam và Pháp. Không cần xin lệnh.
Tôi cần biết hắn đang ở đâu… trước nửa đêm nay.”
Đêm đó, khi tất cả đã ngủ, Diệp Lam ngồi một mình trong phòng làm việc.
Trước mặt cô là bản phác thảo thiết kế trung tâm triển lãm.
Cô vẽ thêm vào đó một chi tiết mới: một chiếc cầu thang gãy đôi – tượng trưng cho mối quan hệ m.á.u mủ bị phản bội.
“Từ nay về sau… em không còn chỉ thiết kế công trình nữa.”
“Mà là… thiết kế sự thật.”