Trung tâm nghệ thuật Luân Đôn – phòng họp chính được thiết lập lại thành một hội trường công khai đặc biệt, nơi buổi điều trần minh bạch giữa Diệp Lam và đại diện ủy ban nghệ thuật quốc tế sẽ diễn ra.
Phía đối diện, ngồi hàng đầu, là những nhân vật quyền lực nhất ngành kiến trúc toàn cầu. Máy quay từ hàng chục hãng truyền thông đang chĩa thẳng về phía cô – người con gái nhỏ bé giữa tâm bão.
“Cô có 10 phút để trình bày, trước khi bước vào phiên chất vấn.” – người dẫn điều trần nói, giọng lạnh lùng.
Diệp Lam đứng lên, chỉnh micro, ánh mắt không còn sợ hãi.
“Tôi là Trịnh Diệp Lam – con gái của ông Trịnh Ngọc Hưng, người từng bị buộc tội gian lận trong hợp đồng đầu tư và phá sản cách đây 7 năm.”
“Tôi không phủ nhận mình là người thừa kế đau thương. Nhưng hôm nay, tôi ở đây không phải để bào chữa. Tôi ở đây để công khai điều mà cha tôi từng bị chôn vùi bởi quyền lực và âm mưu.”
“Bản thiết kế của tôi – ‘Reclaimed Ruins’ – không dựa trên bất kỳ tài liệu nào của ông Lâm Vĩnh Đan.”
“Ngược lại, tôi đang trình bày những tàn tích từ chính cuộc đời tôi – và dựng nó lên từ ký ức không ai khác ngoài tôi có thể mang.”
Cô rút từ túi hồ sơ ra một tập giấy tờ – chính là hồ sơ hợp đồng gốc giữa Trịnh Ngọc Hưng và Lâm Vĩnh Đan, do Kiều Thẩm đưa.
“Đây là bản gốc chưa từng bị chỉnh sửa. Trong đó, ý tưởng ‘Phượng Hoàng từ tro tàn’ – chính là khái niệm mà cha tôi đưa ra, không phải Lâm Vĩnh Đan.”
“Sau khi công ty bị rút vốn, ông ta không những phủi sạch trách nhiệm, mà còn chiếm luôn ý tưởng thiết kế này và đăng ký bản quyền dưới tên mình.”
Phía dưới bắt đầu xôn xao.
Một thành viên hội đồng lên tiếng:
“Cô có bằng chứng về thời điểm xác nhận bản quyền?”
Cô không do dự, mở tiếp đoạn ghi âm giọng nói được lưu trong thiết bị:
“...ông Trịnh, tôi sẽ bảo vệ ý tưởng này. Nhưng để thuyết phục hội đồng đầu tư, tôi phải đứng tên nó. Sau này sẽ trả lại.” – giọng nam trầm.
“Đây là đoạn ghi âm do trợ lý năm xưa của cha tôi lưu giữ. Và ông ấy chính là người đang ngồi trong khán phòng hôm nay.” – cô nhìn về phía Kiều Thẩm.
Cả hội trường gần như vỡ òa. Máy quay lia nhanh về người đàn ông Á Đông cao gầy đang đứng dậy từ hàng ghế sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-lai-em-o-dinh-vinh-quang/chuong-18-su-that-phai-duoc-noi-ra-du-co-dau-den-muc-nao.html.]
“Tôi xác nhận.” – Kiều Thẩm nói rõ ràng – “Tôi chính là người chứng kiến Lâm Vĩnh Đan chiếm dụng ý tưởng của ông Trịnh Ngọc Hưng và gán tên mình lên nó.”
Một khoảnh khắc im lặng nặng nề.
Người chủ tọa điều trần gật đầu:
“Hội đồng sẽ mở cuộc điều tra độc lập và khẩn cấp.”
Còn truyền thông quốc tế lập tức tung ra dòng tiêu đề mới:
“Trịnh Diệp Lam: Không phải kẻ ăn cắp, mà là người đòi lại công lý cho cả một thế hệ đã bị chôn vùi.”
Tối hôm đó, Diệp Lam bước ra khỏi hội trường, đôi chân gần như không còn sức.
Khi cô đi qua hành lang, một bóng dáng quen thuộc đứng tựa vào cột đá trắng, mái tóc đen hơi rối, ánh mắt trầm tĩnh đến đau lòng.
Dạ Lâm.
“Anh…?” – cô gần như thốt lên.
Anh bước tới, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng mở tay ôm cô vào lòng.
“Anh biết… em sẽ không bỏ chạy nữa.”
Cô vùi mặt vào n.g.ự.c anh, nước mắt rơi như trút.
“Em đã sợ… rất sợ.”
“Sợ rằng mình sẽ lại bị đẩy khỏi ánh sáng... như cha em đã từng.”
Anh siết chặt hơn.
“Không đâu. Vì lần này, anh ở đây. Và em không chỉ đứng giữa ánh sáng – em chính là ánh sáng.”