Ngày công bố bản thiết kế mẫu – chặng quan trọng nhất của dự án Reframe Space – đã đến.
Toàn bộ giới chuyên môn trong ngành kiến trúc, nghệ thuật và đầu tư quốc tế đổ về trung tâm triển lãm Luân Đôn. Ánh đèn rọi sáng như mặt trời, từng bước chân trên thảm đỏ là từng nhịp tim đập dồn dập.
Trong hậu trường, Diệp Lam đứng lặng trước mô hình của mình – một tòa công trình lấy cảm hứng từ tàn tích và hồi sinh.
Những cột gãy nứt.
Mái vòm đổ nát.
Nhưng ở giữa tất cả... là một vòm kính trong suốt vươn thẳng lên bầu trời, hứng trọn ánh sáng mặt trời vào tâm điểm.
Cô đặt tên bản thiết kế là:
"RECLAIMED RUINS" – “Tàn tích tái sinh.”
Khi đến lượt cô trình bày, cả khán phòng chật kín người lặng đi trong ánh đèn spotlight chiếu rọi.
Cô bước lên, giọng rõ ràng, mắt nhìn thẳng về hàng ghế đầu – nơi Edwin Charles đang ngồi, tay đặt trên cây gậy gỗ mun, ánh mắt nhướng nhẹ khi thấy cô bước ra.
“Tôi lớn lên giữa một ngôi nhà từng rất đẹp, rồi một ngày biến thành hoang tàn.”
“Tôi từng là công chúa, rồi bị ép học cách làm người sống sót.”
“Nhưng tôi tin rằng... những ai từng mất tất cả, lại là người có quyền dựng lại mọi thứ từ con số không.”
“Thiết kế này dành tặng những người từng bị vùi dập, từng sụp đổ, từng mang danh ‘đáng thương’ trong mắt người khác.”
“Tôi không cần ai thương hại.”
“Tôi chỉ cần họ nhìn thấy – tôi đã đứng dậy.”
Một tràng vỗ tay vang lên – rời rạc lúc đầu, rồi nhanh chóng lan rộng khắp khán phòng như sóng cuốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-lai-em-o-dinh-vinh-quang/chuong-16-thiet-ke-cua-em-la-loi-tuyen-bo-voi-ca-the-gioi.html.]
Trong ánh đèn rực sáng, Edwin Charles ngả người về sau ghế, mắt dán chặt lên mô hình, gương mặt không biểu lộ gì – nhưng lòng bàn tay... siết chặt.
Tối hôm đó, trong khuôn viên buổi gala, ông ta tiến lại gần cô – lần đầu tiên – không phải với tư cách nhà đầu tư, mà như một kẻ bị chạm vào điểm yếu.
“Cô biết tôi là ai?”
“Tôi biết.” – Cô đáp – “Và tôi vẫn bước lên bục đó.”
“Cô nghĩ thiết kế đó có thể thay đổi quá khứ sao?”
“Không. Nhưng nó có thể nhắc ông rằng: người ông từng chà đạp đã không biến mất, mà còn rực rỡ hơn cả khi họ còn đứng trên đỉnh.”
Ông ta im lặng một hồi, rồi khẽ gật.
“Đáng tiếc. Một người như cô... lại là kẻ tôi từng bỏ qua.”
“Không sao.” – Cô mỉm cười nhẹ – “Nhờ bị bỏ lại, tôi mới học cách bay.”
Cùng thời điểm ấy, tại Việt Nam, Dạ Lâm ngồi trong căn phòng làm việc của mình, nhìn màn hình chiếu lại buổi trình bày của cô – từng câu chữ, từng nét vẽ, ánh mắt cô khi nói:
Không còn là cô tiểu thư yếu đuối của ngày xưa.
Không còn là cô sinh viên bị chà đạp danh dự.
Mà là một nữ thiết kế đứng trước thế giới, ngẩng đầu tuyên bố: Tôi đã trở lại, và tôi không cần che giấu mình nữa.
Anh khẽ nói – chỉ một mình nghe:
“Em đang toả sáng như mặt trời.”
“Nhưng vẫn... là mặt trời trong lòng anh.”