Gặp Anh Lúc Hoàng Hôn - Chương 4: Bữa Tối Định Mệnh

Cập nhật lúc: 2025-06-26 02:39:15
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ảnh hoàng hôn cuối ngày phủ lên những tòa nhà cao tầng một lớp màu cam nhàn nhạt. Dư Thanh Sơ từ trụ sở S.E bước , trong lòng vẫn còn bồi hồi xen lẫn phấn khích. ký hợp đồng thành công là một chuyện, nhưng chuyện khiến cô thể ngừng suy nghĩ phận thực sự của Tần Mộ Trạch. 

 

Hoá , vị hàng xóm lạnh lùng khó gần chỉ đơn giản là bác sĩ như lời , mà còn chính là con trai của giám đốc Tần, nắm trong tay quyền lực thể nâng đỡ hoặc vùi dập cả một sự nghiệp nghệ thuật. 

 

Nghĩ tới đây, khoé miệng Dư Thanh Sơ nhếch lên tự giễu. Cô còn tưởng bản thông minh lắm, ai ngờ từ hôm qua đến giờ xoay như chong chóng mà hề

 

Điện thoại bất chợt rung lên, là cuộc gọi từ Tô Vãn Tình.

 

"Sơ Sơ, chúc mừng ! Tớ thấy tin trong group kín của giới nghệ sĩ . Ghê thật đấy, S.E kí hợp đồng độc quyền luôn!" 

 

"Ừ, chuyện xảy nhanh quá, tớ kịp báo cho . mà còn thứ bất ngờ hơn nghĩ nhiều đấy"

 

"Chuyện gì cơ?..."

 

Đầu dây bên Tô Vãn Tình khơi dậy sự tò mò: "Chẳng lẽ...đừng bảo là cặp với giám đốc S.E đấy nhé"

 

Dư Thanh Sơ lập tức bật thành tiếng "Còn ghê hơn, giám đốc là của hàng xóm tớ"

 

Tô Vãn Tình im bặt vài giây hét toáng lên: "Hả!!?"

 

Dư Thanh Sơ cửa công ty để ba hoa về chuyện đời tư, đành cúp máy , hứa buổi tối khi về nhà sẽ kể rõ. Lúc cô chỉ tắm rửa sạch sẽ, đánh một bữa thật no nê. 

 

Khi bước toà nhà, cô liền bắt gặp Tần Mộ Trạch đang cửa thang máy. Hôm nay mặc sơ mi trắng, chiếc áo blouse vài vết sờn nhỏ vắt khuỷu tay. Vẻ ngoài của toát lên vẻ nghiêm túc, khó gần. 

 

Ánh mắt của họ vô tình chạm , Dư Thanh Sơ lúng túng vội vã thu tầm , trái tim tự chủ mà đập nhanh một nhịp. Tuy cô phận của Tần Mộ Trạch đơn giản, nên ngay khi mặt đàn ông , Dư Thanh Sơ giữ sự điềm tĩnh vốn

 

"Cô về ?" - Tần Mộ Trạch cất giọng, âm thanh trầm ấm phát , nhận thấy cảm xúc gì đặc biệt. 

 

"Ừm" - Dư Thanh Sơ nhẹ nhàng đáp - "Anh giấu kĩ thật đấy."

 

Tần Mộ Trạch khẽ nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm dừng nơi đôi môi căng mọng của Dư Thanh Sơ, khẽ vén lên một nụ đầy ẩn ý: "Cô cũng hỏi "

 

Dư Thanh Sơ nghẹn lời, phản bác gì tiếp theo, đành giữ im lặng. Mãi cho đến khi tiếng 'tinh' của thang máy phát , hai cùng bước trong. Tiếng của Tần Mộ Trạch cất lên xoá tan sự im ắng trong gian chật hẹp. 

 

"Tối nay cô rảnh ?"

 

"Để làm gì ?"

 

"Tôi mời cô ăn, xem như bữa tiệc chào đón cô về với S.E"

 

Dư Thanh Sơ nửa tin nửa ngờ , hề buông lỏng cảnh giác: "Đừng định giở trò với đấy nhé"

 

"Nếu giở trò, sẽ cho cô ?"

 

Tần Mộ Trạch nhàn nhạt hỏi , vẻ mặt chẳng chút nghiêm túc nào nhưng khiến Dư Thanh Sơ câm nín. 

 

Cuối cùng, cô cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Dù gì cũng là hàng xóm, còn là con trai của giám đốc Tần, nếu cứ từ chối mãi, khi đắc tội chừng. 

 

Khi thang máy dừng ở tầng sáu, Tần Mộ Trạch xoay phòng, quên nhắc nhở cô

 

"Chuẩn , bảy giờ tối nay"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-anh-luc-hoang-hon/chuong-4-bua-toi-dinh-menh.html.]

 

Nhà hàng kiểu Pháp mà Tần Mộ Trạch chọn tầng thượng của một khách sạn năm , xa xỉ bậc nhất thành phố. Dư Thanh Sơ tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp

 

"Chỉ...chỉ là ăn mừng thôi mà, nhất thiết sang trọng ?"

 

Dư Thanh Sơ xuống bộ trang phục đang mặc, hận đeo trang sức lấp lánh trong hộc tủ lên

 

Tần Mộ Trạch kéo ghế cho cô, thản nhiên đáp: "Cô là nghệ sĩ mới của S.E, cũng là của ... , của công ty nhà , tất nhiên phép qua loa"

 

Ba chữ ' của ' khiến Dư Thanh Sơ kịp ăn uống mà suýt nghẹn tại chỗ, khiến trái tim cô run rẩy trong giây lát, tự cảnh tỉnh bản đừng suy nghĩ lung tung, nhất định chỉ là Tần Mộ Trạch nhầm thôi. 

 

Bầu khí tại nhà hàng tương đối dễ chịu, ánh đèn vàng dịu dàng mang vẻ ấm áp, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh làm khí trở nên lãng mạn một cách khó cưỡng. 

 

"Khi nào cô trở sân khấu" - Tần Mộ Trạch dùng d.a.o cắt miếng bít tết, thản nhiên hỏi

 

"Chắc đợi đợt sóng chỉ trích trôi qua cái . Tôi tái xuất ném đá nữa"

 

Ánh mắt Tần Mộ Trạch tối đôi chút, chống tay lên cằm, cô chăm chú

 

"Chuyện đó cô cần quá bận tâm. S.E sẽ xử lí chuyện đó một cách triệt để, chỉ cần cô chuyên tâm hát thôi"

 

Dư Thanh Sơ bỗng cảm thấy yên lòng khi Tần Mộ Trạch khẳng định chắc nịch như . Cô khẽ cúi đầu, hai bờ môi mím chặt, ngừng cảm kích vì bao tổn thương ấm ức, cuối cùng cũng gặp sẵn lòng dang tay giúp đỡ

 

Bữa tối nhanh chóng kết thúc, Tần Mộ Trạch đưa cô xe. Trên xe, bầu khí yên lặng một nữa bao trùm giữa với cô, nhưng sự gượng gạo ban đầu còn nữa.

 

"Cô thực sự nhớ chút nào ?"

 

Tần Mộ Trạch bất ngờ đánh tay lái, quán tính khiến Dư Thanh Sơ đột ngột ngả về phía

 

Dư Thanh Sơ sững , Tần Mộ Trạch đầy nghi hoặc

 

"Tôi đó ? Sao nhớ?"

 

Tần Mộ Trạch gì thêm, ánh mắt mang theo ý , hướng về con đường lấp lánh ánh sáng mờ ảo, giống như một lời khẳng định 'Phải, chúng từng quen

 

Cảm giác khó hiểu lập tức dâng trào trong lòng cô. Một màn sương mù dày đặc bao phủ lấy tâm trí Dư Thanh Sơ, dù cô cố vén chúng lên, thứ vẫn mờ nhạt rõ ràng.

 

Xe dừng toà nhà chung cư. Tần Mộ Trạch mở cửa cho cô, lái xe xuống tầng hầm

 

"Nghỉ ngơi sớm "

 

Dư Thanh Sơ bước xuống xe, theo bóng lưng khuất dần, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. 

 

Đêm đó, Dư Thanh Sơ trằn trọc mãi mà thể giấc. Câu của Tần Mộ Trạch vẫn in sâu trong đầu, từng ánh mắt, cử chỉ của cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí. 

 

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ đang liên tục chảy trong đầu cô, là của trợ lí Tạ. 

 

[9h sáng mai, cô buổi chụp hình đầu tiên. Đừng đến muộn]

 

Dư Thanh Sơ hít sâu một , ép bản gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ khỏi đầu, chuẩn bắt đầu một hành trình mới. 

 

Loading...