Sau đêm mưa hôm , thành phố đột ngột trở lạnh. Dư Thanh Sơ co trong chiếc áo khoác mỏng, bước từng bước vội vã sảnh lớn của S.E.
Lịch trình hôm nay khá dày, cô buổi huấn luyện thanh nhạc cùng chuyên gia hàng đầu mà công ty mời về. Đây là cơ hội ai cũng , nên dù tinh thần định, cô vẫn cho phép bản lơ là. Vừa bước phòng luyện tập, huấn luyện viên đợi từ lúc nào, nụ chuyên nghiệp hiện rõ gương mặt .
"Chào cô Dư, là Cố Tĩnh. Sau sẽ phụ trách phần luyện thanh cho cô."
Cố Tĩnh là cái tên hề xa lạ với giới chuyên môn, từng đào tạo ít ca sĩ nổi tiếng, từng là giám khảo khách mời của nhiều chương trình lớn. Được trực tiếp hướng dẫn, xem như S.E xem trọng Dư Thanh Sơ.
Buổi tập diễn căng thẳng hơn cô tưởng tượng. Cố Tĩnh hề dễ dãi, yêu cầu từng nốt nhạc chuẩn xác, từng cách lấy , nhả chữ đều chỉn chu tuyệt đối.
"Cô chất giọng , , nhưng kỹ thuật của cô thực sự hảo." Cố Tĩnh nhận xét thẳng thắn, "Nếu đào thải một nữa, cô nghiêm túc hơn."
Câu như một nhát d.a.o khoét sâu lòng tự trọng của Dư Thanh Sơ. Cô mím môi, phản bác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm nhủ: Nếu quyết định bắt đầu , thì nhất định mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn, để ai cơ hội dẫm đạp thêm nữa.
Buổi tối, khi về đến căn hộ, cô nhận tin nhắn từ Giám đốc Tần:
[Ngày mai cô thể sắp xếp thời gian ? Tôi trao đổi thêm về định hướng phát triển hình ảnh của cô.]
Dư Thanh Sơ chằm chằm màn hình điện thoại, bỗng cảm thấy buồn . Cô rõ, tin nhắn đơn giản là lời mời làm việc. Sau những gì xảy , ánh mắt của Tần Mộ Trạch hôm đó, cô bắt đầu hoài nghi về tất cả. Suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn nhắn một chữ:
[Được.]
Ngày hôm , cô thư ký Tạ đưa đến một nhà hàng kiểu Âu khá yên tĩnh ở trung tâm thành phố. Vừa bước phòng riêng, cô thấy Tần Mộ Trạch đó từ bao giờ, bộ âu phục màu đen vặn càng tôn lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị .
Giám đốc Tần cũng mặt, nhưng khi chào hỏi, bà khéo léo viện cớ rời , để gian riêng cho hai . Dư Thanh Sơ kéo ghế xuống, đối diện với Tần Mộ Trạch, bàn là thực đơn còn kịp mở .
"Cô vì hôm nay hẹn cô ?" Tần Mộ Trạch chủ động lên tiếng.
Dư Thanh Sơ , đáy mắt gợn sóng: "Vì công việc? Hay vì đoán suy nghĩ của nữa?"
Khóe môi Tần Mộ Trạch khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm cô như xuyên thấu lớp phòng trong lòng cô.
"Thanh Sơ." Anh bỗng nhiên gọi tên cô, giọng thấp trầm nhưng mang theo chút dịu dàng hiếm hoi, "Em thực sự nhớ gì về ?"
Tim Dư Thanh Sơ khựng một nhịp. Cô trả lời, chỉ nắm chặt bàn tay đặt đùi, móng tay vô thức bấm sâu da thịt. Nhớ gì chứ? Cô và quá khứ gì sâu sắc đến thế.
ánh mắt , giọng , từng lời , từng cử chỉ… khiến cô thể phủ nhận điều gì đó quen thuộc. Cảm giác giống như… một mảnh ký ức từng vụn vỡ, giờ đây đang dần ghép . Không đợi cô trả lời, Tần Mộ Trạch đặt lên bàn một vật nhỏ tinh xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-anh-luc-hoang-hon/chuong-10-mot-lan-nua-buoc-vao-cuoc-doi-anh.html.]
Là một mặt dây chuyền.
Bên trong mặt dây chuyền là bức ảnh chụp của hai đứa trẻ. Một cô bé tết tóc hai bên, nụ rạng rỡ, một bé cạnh, ánh mắt nghiêm túc nhưng khó giấu vẻ dịu dàng.
Cả Dư Thanh Sơ cứng đờ. Cô nhận … là chính trong bức ảnh đó.
tại ? Cô nhớ từng chụp bức ảnh , càng nhớ từng thiết với một bé như .
"Chúng từng quen ." Tần Mộ Trạch nhẹ giọng, "Rất lâu đây."
Giọng mang theo sự thúc ép, chỉ là một sự khẳng định chắc chắn.
"Năm đó em tám tuổi, còn mười hai."
Trái tim Dư Thanh Sơ như ai đó bóp nghẹt. Ký ức mơ hồ bỗng chốc ùa về như dòng nước xiết.
Cô nhớ… năm , khi cha ly hôn, cô gửi đến nhà một bạn của gia đình ở thành phố khác trong một thời gian ngắn. Ở đó, một bé luôn lặng lẽ gốc cây ngô đồng sân nhà. Cô thích hoa ngô đồng, chính vì khi đó, mỗi buồn bã, cô đều gốc cây , còn bé luôn im lặng ở bên cạnh.
Khi rời , cô nhiều, bé chỉ im lặng dúi tay cô một móc khoá hình bông hoa ngô đồng giống hệt như cái hôm Tần Mộ Trạch đưa cho cô. Sau đó… cô buộc quên hết chuyện.
Vì sự chia ly quá đột ngột, vì những tổn thương non nớt của tuổi thơ, cô chôn giấu tất cả sâu trong tiềm thức. Đến tận bây giờ, những mảnh ghép mới từng chút từng chút một hiện về.
"Cậu bé đó… là ?" Giọng cô run nhẹ.
Tần Mộ Trạch cô, đáy mắt dường như cũng gợn sóng.
"Phải." Anh khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng như ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng ngoài khung cửa, "Tôi tìm em lâu, Thanh Sơ."
Dư Thanh Sơ cắn môi, trong lòng hỗn loạn đến khó thở. Cô gì, cũng nên phản ứng thế nào.
Tất cả đều quá bất ngờ.
"Tôi ép em nhớ tất cả ngay lập tức." Tần Mộ Trạch tiếp, giọng trầm ấm như từng đợt sóng vỗ về, "… hy vọng em hiểu một điều."
Anh dừng một nhịp, ánh mắt sâu hun hút khóa chặt cô:
"Lần , em một nữa bước cuộc đời … Tôi sẽ để em rời dễ dàng như ."