Chương 6: Nếu Em Không Cho Anh Vào Tim, Vậy Cho Anh Vào Người Em Trước Được Không?
Vy không biết mình đang nghĩ gì khi nhắn tin bảo Khánh:
“Em không muốn về nhà đêm nay.”
Chỉ vài phút sau, tiếng xe máy dừng trước con hẻm quen. Khánh ngồi đó, vẫn chiếc áo khoác đen và đôi mắt biết cười, nhưng ánh nhìn lần này khác hẳn — sâu và tối hơn thường ngày.
“Lên xe.” – Anh không hỏi tại sao, không cần giải thích.
Vy ngồi sau, hai tay vòng qua eo anh. Cô không nói gì, nhưng đầu ngón tay cứ siết chặt lấy vạt áo anh như thể đó là nơi duy nhất cô còn dám bám vào.
Căn hộ nhỏ quen thuộc. Ánh đèn vàng dịu. Cánh cửa vừa khép lại, Khánh đã đè cô lên tường.
Nụ hôn của anh hôm nay khác hẳn. Không còn nhẹ nhàng thăm dò. Mà là chiếm hữu, nuốt trọn, như thể đang trút hết kìm nén suốt bao đêm không chạm vào cô.
“Em biết không…” – anh thở gấp bên môi cô, “...từ cái đêm em mặc áo sơ mi của anh… anh đã không thể ngủ nổi.”
Anh cúi xuống, lướt môi dọc xương quai xanh cô. Tay anh luồn vào trong lớp áo, kéo phăng chiếc váy mỏng. Vy khẽ rùng mình, cả người như bị thiêu đốt.
“Khánh… đừng… thô quá…” – cô thì thầm, nhưng không hề đẩy anh ra.
Anh cắn nhẹ lên vai cô, thì thầm giọng khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-anh-gap-ca-thanh-xuan/chuong-6-neu-em-khong-cho-anh-vao-tim-vay-cho-anh-vao-nguoi-em-truoc-duoc-khong.html.]
“Anh nhịn đủ rồi. Đừng bảo anh dịu dàng, khi em đã chạy thẳng vào tim anh như thế.”
Áo lót bị giật bung, cô bị ép sát vào cánh cửa gỗ. Cô không còn nghĩ được gì nữa. Tiếng gỗ cọ vào lưng, tiếng thở gấp quấn chặt lấy nhau. Bàn tay anh trượt xuống đùi cô, kéo chân cô vòng qua hông anh, bế cô lên dễ dàng như thể cô chẳng nặng chút nào.
“Anh muốn em… ngay tại đây.” – Giọng anh trầm thấp, gằn mạnh.
Và rồi, cơ thể cô rung lên từng đợt khi anh tiến vào – không một lời báo trước, chỉ là một nhịp va chạm mãnh liệt và chiếm đoạt.
Vy bật ra tiếng nấc nghẹn, đầu ngả ra sau, nhưng vòng tay vẫn siết chặt lấy cổ anh.
Khánh hôn lên môi cô, cắn nhẹ môi dưới, rồi rút ra — rồi lại đ.â.m sâu hơn, mạnh hơn, như muốn khắc sâu tên mình vào tận sâu bên trong cô.
Không có bản nhạc nào vang lên ngoài tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ xen lẫn tên nhau.
Cô gần như bật khóc, không phải vì đau, mà vì lần đầu tiên… cô không thấy sợ khi bị một người đàn ông chiếm lấy trọn vẹn như vậy.
“Em thuộc về anh.” – Anh gầm bên tai cô, giữ chặt eo cô, không để cô có cơ hội thoát ra.
Và trong giây phút hoang dại ấy, cô không còn suy nghĩ, không còn phòng bị… chỉ biết ôm lấy anh thật chặt, mặc cho cả cơ thể đang run rẩy dưới sự xâm chiếm không khoan nhượng.
Sáng hôm sau, Vy thức dậy khi nắng chiếu lên vai trần. Cô quay sang — anh vẫn đang ngủ, tay vẫn quàng qua eo cô, như thể sợ cô tan biến.
Cô cười nhẹ, thì thầm:
“Vậy là... em không chạy được nữa rồi.”