Chương 2: Em Đã Gọi Cho Anh, Giữa Một Đêm Không Ai Ở Bên
Mảnh giấy nhỏ anh để lại chỉ vỏn vẹn vài chữ và một dãy số điện thoại.
"Nếu em buồn… cứ gọi. Dù là 2 giờ sáng."
Vy đã đọc đi đọc lại dòng chữ ấy không biết bao nhiêu lần. Cô không hiểu vì sao tim mình lại loạn nhịp chỉ vì một người xa lạ chưa biết tên. Nhưng ở anh, có một sự an tĩnh lạ thường — như thể chỉ cần ngồi cạnh thôi, cả thế giới sẽ bớt ồn ào.
Tối đó, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Những ký ức về mối tình cũ cứ như thước phim chiếu chậm, mỗi khung hình đều làm lòng cô đau nhói. Cô rút điện thoại, nhìn đồng hồ.
01:52 sáng.
Một phút. Hai phút. Năm phút trôi qua.
Vy thở dài, định đặt điện thoại xuống thì ngón tay vô thức lại nhấn vào dãy số trên mảnh giấy.
Tút... tút... tút...
“...Alo?” – giọng anh vang lên, có chút khàn, nhưng vẫn dịu dàng như buổi chiều mưa hôm ấy.
Vy cắn môi, tim đập mạnh: “Em... là cô gái ở quán cà phê. Hôm nay.”
“Ừ, anh nhớ.” Anh đáp không cần suy nghĩ, khiến cô sững người.
Cô hít sâu. “Anh nói... nếu em buồn có thể gọi.”
“Và em buồn rồi?” – Anh hỏi, giọng không vội vã, cũng chẳng thương hại. Chỉ là nhẹ nhàng, đủ để người khác dốc lòng.
Vy không biết vì sao mình lại bật khóc. Có thể vì cô đã cố tỏ ra mạnh mẽ quá lâu. Có thể vì lần đầu tiên có người lắng nghe cô lúc 2 giờ sáng.
“Em không biết phải nói gì… Chỉ là em thấy cô đơn kinh khủng,” cô nghẹn giọng.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Rồi anh khẽ hỏi:
“Em có muốn nghe tiếng mưa không?”
“Hả?”
“Anh đang đứng ngoài ban công. Trời vẫn còn mưa… Em nghe nhé?”
Không chờ cô trả lời, anh đưa điện thoại ra ngoài. Tiếng mưa rơi tí tách vang lên — êm dịu, chân thật và gần gũi đến lạ. Vy nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống gối, nhưng miệng lại nở một nụ cười.
Lâu thật lâu, cô nghe anh khẽ thì thầm:
“Lần sau nếu em buồn… đừng đợi đến 2 giờ sáng mới gọi. Anh không ngại nghe em kể về những nỗi buồn nhỏ đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gap-anh-gap-ca-thanh-xuan/chuong-2-em-da-goi-cho-anh-giua-mot-dem-khong-ai-o-ben.html.]
Tim cô, giữa một đêm không còn ai ở bên, chợt ấm đến lạ kỳ.
Chương 3: Ánh Nắng Đầu Tiên Sau Những Cơn Mưa
Một tuần sau cuộc gọi lúc 2 giờ sáng, Hà Nội thôi mưa. Trời hửng nắng nhẹ, bầu trời xanh trong như chưa từng biết thế nào là giông tố. Vy bước ra khỏi nhà, mang theo cảm giác bình yên lạ thường.
Cô vẫn không biết tên anh. Người con trai có giọng nói dịu như tiếng mưa, người đã ngồi cùng cô trong một chiều buồn, người đã cho cô mượn một phần sự bình lặng để vơi đi tổn thương.
Và rồi, chiều thứ bảy, quán cà phê quen thuộc. Vy quay lại — không mong đợi điều gì, chỉ đơn giản là muốn tìm về một khoảng khắc đã khiến mình thấy dễ thở hơn.
Cô ngồi xuống chiếc bàn cũ, cạnh khung cửa sổ đầy nắng.
Mười phút. Hai mươi phút.
Cô khẽ cười tự giễu. Có lẽ hôm ấy, mọi thứ chỉ là trùng hợp. Còn anh... chỉ là một đoạn lặng giữa bài nhạc buồn của cô thôi.
Nhưng rồi một cái bóng cao lớn đổ xuống bàn.
“Anh đến trễ chút.” – Là giọng anh. Trầm, ấm, và... thân thuộc.
Vy ngẩng lên, tim cô bất giác đập nhanh.
Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, mái tóc hơi rối như vừa đi vội. Ánh mắt anh nhìn cô, vẫn là ánh mắt ấy – dịu dàng, lặng lẽ nhưng khiến người ta không nỡ quay đi.
“Em... không biết là anh sẽ đến,” cô lắp bắp.
Anh kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười: “Anh nói rồi mà. Nếu em buồn, hoặc muốn yên tĩnh, thì đến đây. Có thể sẽ gặp anh.”
Cô ngượng ngùng cúi đầu, giấu nụ cười đang nở trên môi.
Anh đưa tay ra trước mặt cô, lần này là một cử chỉ rất nghiêm túc.
“Anh tên là Khánh.”
Vy nhìn bàn tay đang chờ của anh. Cô đặt tay mình lên, nhỏ nhắn, mềm mại.
“Vy.”
Họ bắt tay, như hai người bạn lần đầu gặp mặt. Nhưng trong tim, cả hai đều biết… người kia đã lỡ bước vào một góc rất yên tĩnh mà trước nay không ai chạm đến.
“Lần sau nếu em gọi lúc 2 giờ sáng,” Khánh nói, “thì hy vọng là để kể một chuyện vui.”
Vy nhìn anh, gật đầu, ánh mắt trong trẻo hơn cả buổi chiều nắng rực.
Và như thế, câu chuyện của họ bắt đầu — không cần quá nhiều ồn ào, chỉ cần một ánh mắt biết lắng nghe, và một trái tim đủ dịu dàng để chờ đợi nhau sau những cơn mưa.