Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay là thứ n.
Ngồi đợi 30' thì đến. Bạn bè nó với nó thật. Nó rưng rưng xúc động , còn gọi món. Không uổng công nó đợi dài hết cả cổ. Chàng hẳn là trai nhưng duyên. Form chuẩn. Phong độ. Giọng ấm. Nó c.h.é.m gió đủ chuyện đời mà chán. Cách chuyện của hài hước, dí dỏm. Ngay cả chủ đề chính trị nhàm chán, khô khan mà cũng biến nó thành hấp dẫn như lẩu thập cẩm. Hết chủ đề chính trị thì chuyển sang chuyện tiền nong, chuyện tài chính. Chẳng thế nào mà lạc sang chủ đề: Tại con trai trả tiền, đáng nhẽ nên cưa đôi mới công bằng.
Nghe đến đây nó cảm thấy chột , khéo vớ ki bo .
Phục vụ bê đồ ăn . Nó bẽn lẽn chẳng dám ăn gì, chỉ mân mê cốc nước. Ăn nhiều, tiếc tiền chạy mất dép thì . Với xem cái cách tính toán chi ly của , nó nuốt trôi.
Đến lúc thanh toán, cầm hoá đơn 1 lúc lâu, vẻ suy nghĩ đăm chiêu lắm. Nó hiểu ngay ý . Chàng bằng đại học nên chắc chắn là cộng. Còn gương mặt đăm chiêu chắc đang làm phép chia. Thế là nó lịch sự mượn hoá đơn mở ví, rút tiền :
- Thôi để bữa em mời.
Nó cho 1 phen bẽ mặt, ngại mà bớt cái tính bủn xỉn . Ai dè mừng mặt:
- Tính em thật đấy.
Thôi thế là tiến mất tật mang. Đã mất tiền còn chuốc bực . Cái khoản linh hoạt với tình huống, uốn nắn đối thủ thì trình của nó muôn đời cùi bắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gai-gia-tung-tung/chuong-22-bo-cua-chay-lay-nguoi.html.]
Thanh toán xong, nó vác cái mặt lạnh tanh xuống nhà xe. Chàng vẫn bô bô , khen ngợi nó. Không hiểu chỉ thông minh với chỉ cảm xúc của là bao nhiêu nữa
Nó hì hục dắt xe trả vé. Nó định vít ga phóng để khỏi thấy cái mặt hớn hở của thì thấy vạch xăng báo động. Nó quyết định bỏ qua thù vặt, nhờ vả :
- Anh ơi, giúp em với. Xe em hết xăng.
Chàng dựng xe gần giúp nó. Gương mặt tỏ vẻ khó chịu:
- Em xe mà dắt xe ?
Đến đây thì nó hiểu cảm giác của chị Dậu trong tác phẩm Tắt đèn. Nó rút ngay đôi dép cao gót , vứt ... cốp xe. Ờ, giá mà nó dũng cảm như chị Dậu, đảm bảo nó rút guốc bổ ngay mặt . Nó vẫn hết sức kiềm chế:
- Dạ thôi, dám phiền . Đừng chiều em quá mà hỏng .
Nó cong m.ô.n.g ì ạch đẩy cái xe lên dốc khỏi hầm. Hình ảnh đẽ của cô gái ăn mặc chỉn chu, trang điểm , ăn lịch sự còn. Bây giờ nó chỉ còn là cái đứa mặt mũi hầm hầm, cử chỉ nhếch nhác. Vừa tức tủi, nó thề với cuộc đời là bao giờ gặp thằng chả nữa. Có lẽ thằng chả cảm thấy nó đủ xinh, chân đủ dài nên mới tiết kiệm lòng thế.
Trong khi đó thằng chả vẫn ngẩn tò te theo mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy . Thỉnh thoảng còn phì cái sự nhếch nhác của nó nữa. Nhân vô thập . mà nhân cũng nhân 1 tẹo. Gặp những như thế nó càng tuyên bố với bản : "Chị đây thà ế còn hơn".
Chán buồn nghĩ đến chồng chềnh nữa. Không hiểu nó cảm thấy nhớ em thầy. Đổ xăng xong, nó mua tạm 1 đôi tổ ong trắng tinh phóng bệnh viện.