Không khí trùng 1 chút. Phương mơ mộng đấy, nhưng sống thực tế. Điểm nó phục nhất ở Phương là sự từng trải nhưng vẫn lạc quan như tuổi xì tin bao giờ va vấp. Nó tiếp tục tra vấn:
- Thế ai tán?
Lần nó mong đợi tán là Phương. Xưa nay Phương lúc nào cũng tự hào là bao giờ chủ động. Nếu Phương chủ động thì vụ đáng chú ý. Thêm nữa, nó sẽ loại bỏ nghi vấn: trai dân tộc bỏ bùa.
- Còn hỏi ?
Nó cảm thấy cụt hứng. Có khi nào Phương cờ bí dí . Sắp 30 nên chọn đại 1 .
Phương chun mũi:
- Đùa thôi. Cả 2 trúng gió, cả 2 cùng tán.
Ra khỏi siêu thị sách, Phương đưa cho nó 1 cuốn sách:
- Tặng .
Nó lôi sách khỏi túi nilon, ngắm bìa sách. "Bí mật của hạnh phúc". Cuốn nó lâu nhưng mua . Bởi nó nghĩ câu trả lời trong đời sống thực tại, chứ trong những giáo điều sáo rỗng những câu chuyện quá ảo về tấm lòng và nhân cách của con .
- Hạnh phúc sẽ sớm đến thôi. - Phương , bỏ sách còn cốp xe.
Nó mỉm gật đầu. Phương đang hạnh phúc, nhưng Phương hiểu tâm trạng của nó. Dĩ nhiên Phương chọn cách chia sẻ bằng 1 gương mặt méo xệch đồng cảm. 1 buồn bã thì còn lạc quan. Thời gian chờ đợi Phương nữa. nó vẫn còn thời gian. Sau thể còn thiết như bây giờ. tiệc nào tàn?
Mua sách xong, 2 đứa rủ ghé qua trung tâm thương mại... ngắm đồ.
Qua shop phụ kiện, nó thấy 1 phụ kiện giống của MJ. Nó nghĩ đến Tú. MJ là idol của Tú. Nó shop mua. Ngày , để lùng quà sinh nhật cho Tú, nó vất vả lùng khắp Hà Nội. Không ngờ hôm nay mua cái khác, mắt, độc đáo, căn bản nó nghĩ là hợp với Tú. Trả tiền xong, nó cùng Phương ăn kem. Nó cũng bắt đầu mường tượng quà cưới sẽ mua tặng Phương. Mua cái gì cũng , miễn là liên quan đến... ngủ. Đèn ngủ váy ngủ nhỉ? “Mà đêm tân hôn thì cần gì đèn với chả váy”. Nó tinh nghịch nghĩ thầm.
Buổi tối, Thục Anh ôm 1 đống truyện tranh, truyện chữ, để thể loại từ truyện ma đến truyện , thêm 1 đống sách từ y học đến nghệ thuật sống bệnh viện. Có lẽ những thứ sẽ giúp cho Tú bớt buồn.
Gửi xe xong, nó khệ nệ vác đống đồ trong bệnh viện. Đống đồ nặng quá, nó va 1 . Công nhận gương mặt cô xinh thật. Nhìn tròn trịa, hiền hậu nữa. Nó cúi đầu, chuẩn rối rít xin thì nó như thể "mày cướp chồng bà".
- Mắt mù .
Choáng. Cái miệng xinh thế mà phát ngôn những thứ ngửi nổi. Ừ thì nó nhưng nó thế . Với cái loại vô học nó cần tử tế. Nó lầm lỳ lườm 1 cái sắc lẹm cúi xuống lượm đồ. Người hùng hổ bỏ , mặt nhăn như đ.í.t khỉ. Nó lầm bầm rủa:
- là đồ con ỉn.
Nếu mà ghét, nó thể xếp ả hàng mỹ nhân với gương mặt , cơ thể tròn đầy, căng tràn sức sống. ghét thì chỉ là con ỉn thôi. Không hôm nay là cái ngày gì nữa. Chưa gì rước bực bội .
Đến phòng Tú, nó đưa tay định gõ cửa. thấy cửa khép hờ, nó đẩy nhẹ cửa bước trong. Tú đang thiu thiu ngủ. Nó cố gắng nhẹ nhàng hết mức để đánh thức Tú. Sau khi đặt đống sách truyện xuống đất, nó gần giường bệnh. Nó với tay lấy cái chăn mỏng đắp cho Tú. Vừa nhoài với cái chăn thì Tú mở to mắt. Nó giật b.ắ.n , rụt tay như ăm trộm bắt quả tang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gai-gia-tung-tung/chuong-19-hanh-phuc-noi-dau.html.]
Tú dậy, tựa lưng tường:
- Chị định giở trò gì đấy?
"Giở trò"? Tú nghĩ nó là loại nào? đúng là nó giở trò thật. Còn trò gì thì nó cũng . Nó lúng túng như gà mắc tóc:
- Cậu tưởng ngon lắm .
Tú nó dò xét như hỏi nó đến đây làm gì. Trong ánh ẩn hiện 1 nét phấn khởi. Nó chẳng thẹn thùng gì nữa, thẳng vấn đề luôn:
- Quần áo ?
Tú càng thấy khó hiểu hơn nữa. Cậu chột lên kiểm tra xem mặc thiếu cái gì . May quá, đủ từ A đến Z.
- Ý là quần áo bẩn . Chẳng nhẽ tắm?
Tú thở phào nhẹ nhõm:
- Có mang giặt .
Thục Anh càng tò mò hơn. Không lẽ nàng tiên nào trong quả quýt hiện nấu cơm, giặt đồ, nâng khăn, sửa túi cho Tú:
- Ai cơ?
Tú chau mày khó chịu:
- Tôi đặt dịch vụ.
- Cậu bẹp ở đây, kiếm tiền mặt đặt dịch vụ? Lần cứ đưa giặt dùm, tính phí chứ giúp công mà ngại.
Nó như hóc xương bởi tuyên ngôn xanh rờn mới nhả ngọc phun tơ . Tính phí thì Tú cũng tiền mà trả.
- À, ý là cho nợ.
Thấy Tú vẫn im lặng, vẻ bộ vi xử lý chậm. Nó tiếp ngay:
- Tôi bỏ máy giặt chứ mó tay mà lo.
Tú cầm quyển báo chăm chú :
- Không cần .