Giọng  !
Sắc mặt Thẩm Chi Khiêm lập tức  đổi!
Chưa kịp để Thẩm Chi Khiêm phản ứng, đáp .
Bên   truyền đến giọng  ngông cuồng, “Anh  dám đến ? Vậy thì,  cho  một địa chỉ,  tháo một chân của   , gửi cho , thế nào?”
“Nếu mày dám động đến  , tao sẽ xé xác mày  thành trăm mảnh!” Thẩm Chi Khiêm giận dữ.
Bên  vang lên một tràng  đắc ý, “Ồ,  ? Sao   tin ? Có bản lĩnh thì  đến đây,  đợi .”
Thẩm Chi Khiêm lập tức câm nín!
Anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Và đặt điện thoại ở chế độ   tín hiệu.
Anh sợ, những  đó định vị vị trí của .
Trần Việt  bắt , nhóm  đó, dường như là những kẻ liều mạng!
Thật sự  thể làm  bất cứ chuyện gì mất hết nhân tính.
Anh lo lắng    .
Phải làm  bây giờ?
Làm thế nào để cứu Trần Việt?
Giang Diệu Cảnh là  thông minh nhất trong  họ.
Chuyện , vẫn  để Giang Diệu Cảnh quyết định.
Chỉ là…
Anh  về phía cửa phòng ngủ.
Bây giờ Tống Uẩn Uẩn  trúng đạn, mặc dù  lấy đạn , nhưng cần  nghỉ ngơi.
Giang Diệu Cảnh thì  mù.
Hoắc Huân  tìm bác sĩ vẫn  về.
Mất tích nhiều ngày như   mới về.
Chưa kịp ăn một miếng cơm.
 chuyện của Trần Việt  thể chậm trễ.
Anh vẫn bước tới gõ cửa.
Một lúc ,   thấy một chút động tĩnh,  đó cửa phòng  mở .
Giang Diệu Cảnh  ở cửa.
Anh đưa tay .
Thẩm Chi Khiêm lập tức hiểu ý, đưa cánh tay của  .
Anh  một cách hờ hững, “Đến phòng sách .”
Thẩm Chi Khiêm gật đầu, dẫn  đến phòng sách,  đường   nhịn , “Trần Việt xảy  chuyện .”
________________________________________
Vẻ mặt của Giang Diệu Cảnh  đổi trong giây lát,  đó trở  bình tĩnh.
Tự làm rối đội hình là điều tối kỵ!
Thẩm Chi Khiêm   thể bình tĩnh như , “Họ  sẽ chặt một chân của Trần Việt,    làm  đây? Họ sẽ  thật sự c.h.ặ.t c.h.â.n chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-972.html.]
Giang Diệu Cảnh trầm giọng, “Hoảng loạn cái gì?”
Thẩm Chi Khiêm im lặng.
Anh cẩn thận  Giang Diệu Cảnh, “Anh  xem, họ   chỉ dọa chúng  ?”
Giang Diệu Cảnh , “Không chắc.”
Thẩm Chi Khiêm, “…”
Anh sốt ruột, “Vậy   lo lắng ?”
Giang Diệu Cảnh hỏi ngược , “Lo lắng  tác dụng gì ?”
Thẩm Chi Khiêm lập tức   nên lời.
“Vậy cũng  nhanh chóng nghĩ cách chứ!” Thẩm Chi Khiêm .
Trong lòng Giang Diệu Cảnh cũng đang lo lắng.
Dù  thì nhóm  đó, đều là những kẻ liều mạng,  thể  cần mạng sống.
 Thẩm Chi Khiêm ở bên cạnh, cứ léo nhéo.
Càng làm cho   thêm phiền muộn!
“Anh nghĩ !” Giọng điệu của Giang Diệu Cảnh  dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn!
Thẩm Chi Khiêm ngậm miệng.
“Anh  .” Vào phòng sách, Thẩm Chi Khiêm đỡ   xuống.
Lần ,  dám hó hé một câu nào nữa.
Hoắc Huân dẫn bác sĩ đến.
Thẩm Chi Khiêm kiên nhẫn , “Để bác sĩ kiểm tra  !”
Giang Diệu Cảnh , “Anh  ngoài .”
Thẩm Chi Khiêm quá nóng nảy.
Thẩm Chi Khiêm, “…”
Anh bước , khi  ngang qua Hoắc Huân,  vỗ vai  , “Ở đây  thể   ,  ở  đây, Diệu Cảnh hình như  ghét .”
Hoắc Huân , “Tôi cũng ghét .”
“Mặc kệ .” Anh đá  eo Hoắc Huân, “Tâm trạng   , đừng đùa giỡn với .”
Hoắc Huân liếc  .
Trong mắt   đúng là   chút ý  nào.
Anh  cũng thu  vẻ mặt, đáp, “Tôi  .”
Thẩm Chi Khiêm  ngoài đóng cửa .
Hoắc Huân  với vị bác sĩ đó, “Mời ông kiểm tra !”
Bác sĩ đặt hộp y tế xuống, lấy  một vài dụng cụ nhỏ bên trong.
Sau khi sắp xếp xong, mới bắt đầu làm việc.
Trong quá trình kiểm tra, ông còn hỏi một vài câu hỏi.
“Mắt   mù như thế nào?”
Giang Diệu Cảnh : “Bị ngã.”
Bác sĩ “ồ” một tiếng, “Là do nguyên nhân bên ngoài, nếu là do nguyên nhân bên ngoài thì nên dễ điều trị hơn.”
________________________________________