Tống Uẩn Uẩn gật đầu, “Được.”
Cô sẽ cố gắng phối hợp.
Biết bên ngoài   của , tâm trạng căng thẳng của Thẩm Chi Khiêm   hơn  nhiều.
Tóm , tình thế khó khăn  mắt vẫn còn  thể cứu vãn.
Không  là bên nào, đạn cứ như  tốn tiền, b.ắ.n tới tấp.
Nghĩ  thì chắc là bên kẻ thù.
Trần Việt  thể  nhiều s.ú.n.g và đạn như .
Nghĩ đến việc vũ khí của Trần Việt  nhiều bằng kẻ thù, Thẩm Chi Khiêm  lo lắng.
Sợ rằng Trần Việt sẽ  đánh .
Và họ cũng  thể trốn thoát!
Đây là  đầu tiên trong đời  cảm nhận một cuộc đấu s.ú.n.g chân thực như .
Đây là thời bình.
Tuy nhiên, an ninh trong nước vẫn  .
Không giống nước ngoài!
Tiếng s.ú.n.g kéo dài một lúc lâu.
 rõ ràng  thể cảm nhận, họ đang rút lui về phía .
Cuối con phố là một con hẻm nhỏ.
Nhóm  đó  dồn  con hẻm.
Lúc , Hoắc Huân lái xe đến.
Thẩm Chi Khiêm  mở cửa xe , Tống Uẩn Uẩn đỡ Giang Diệu Cảnh theo .
Họ đều  trong xe, Hoắc Huân lập tức đạp ga!
Ưu điểm của một chiếc xe  công suất lớn là  thể chạy  nhanh ngay từ khi khởi động!
Chiếc xe nhanh chóng phóng .
Có lẽ tiếng động của chiếc xe  thu hút sự chú ý của kẻ thù!
Chúng đuổi theo, b.ắ.n tới tấp.
Bên Trần Việt thiếu cả nhân lực lẫn vũ khí.
Không thể cản  kẻ thù!
Vì phía  xe   kính chắn gió, chúng  thể  thấy  bên trong.
Một khuôn mặt phương Tây hung ác, chĩa s.ú.n.g  họ.
Tống Uẩn Uẩn cau mày, giây tiếp theo cô  đẩy Giang Diệu Cảnh  xuống.
“Bịch!”
Hoắc Huân đạp ga mạnh hơn.
Phía , Trần Việt cũng tìm cách thu hút kẻ thù.
________________________________________
Tuy hiểm nguy, nhưng may mắn là  thoát hiểm.
Thẩm Chi Khiêm  vẻ mặt nghiêm trọng, “Trần Việt sẽ   chứ?”
Hỏa lực của nhóm  đó quá mạnh!
Hoắc Huân  lái xe  , “Anh  sẽ tìm cách thoát .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-969.html.]
Thẩm Chi Khiêm gật đầu, tâm trạng nặng nề.
Anh cảm thấy chuyện    hề đơn giản!
Có lẽ  thể kết thúc dễ dàng, chỉ cần  cách họ đuổi theo  ngừng nghỉ là thấy!
Cứ như  g.i.ế.c họ cho bằng hết thì sẽ  bỏ cuộc!
“Uẩn Uẩn.”
Phía , Giang Diệu Cảnh gọi Tống Uẩn Uẩn.
Cô dường như  im lặng.
Tống Uẩn Uẩn hạ giọng, cố làm cho giọng   bình thường, “Em đây.”
Cô cau mày, những giọt mồ hôi  trán to như hạt đậu.
Giang Diệu Cảnh nheo mắt, dù cô che giấu  , Giang Diệu Cảnh vẫn nhận  một chút khàn khàn trong giọng  của cô, “Em  thương ?”
“Không .” Cô lập tức phủ nhận.
Thẩm Chi Khiêm  thấy cuộc đối thoại của họ,  đầu ,  thấy Tống Uẩn Uẩn.
Mặt Tống Uẩn Uẩn trắng bệch.
Rõ ràng là  thương .
Anh  định  thì Tống Uẩn Uẩn lắc đầu với .
Cô   Giang Diệu Cảnh lo lắng.
Viên đạn b.ắ.n  vai,  chí mạng.
Chỉ là bây giờ  đau.
Và vết thương vẫn đang chảy máu.
Thẩm Chi Khiêm lo lắng mím môi, hối thúc Hoắc Huân, “Lái nhanh lên.”
Hoắc Huân , “Đã  nhanh .”
Trên đường  chỉ  xe của ,    đảm bảo tốc độ,   tính đến vấn đề an .
Ghế .
Tống Uẩn Uẩn nắm tay Giang Diệu Cảnh.
Cô  sấp trong lòng .
Giang Diệu Cảnh cau mày, vuốt tóc cô, chạm  trán cô,  là mồ hôi.
Anh  hỏi thêm nữa.
Vì trong lòng   rõ .
Yết hầu của  lên xuống.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, “Uẩn Uẩn, em    chuyện gì,  !”
Tống Uẩn Uẩn  với , “Em .”
Mặt cô vùi  bụng , yếu ớt , “Bảo Bảo và Song Song vẫn đang đợi chúng  về nhà mà!”
Cô cũng tự nhủ trong lòng.
Không  chết!
Chỉ là cảm thấy mí mắt thật nặng!
Có lẽ là do mất m.á.u quá nhiều.
Dẫn đến chóng mặt!
________________________________________