Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/5q04wlSGOg
                    
                        
                            
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-924.html.]
An Lộ  chọc . Cô thành thật : "Tống Duệ Kiệt   con đường ,  liên quan đến em, nếu em  ,   cũng sẽ  vì tìm em mà rời ..." "Đây là  phận của mỗi ." Anh  An Lộ: "Đừng gánh những  lầm của  khác lên ,   thích em  đủ thứ chuyện trói buộc." An Lộ vươn tay, nắm lấy mu bàn tay : "Anh là,  hướng dẫn cuộc đời em ? Tại  những lời    khiến em thấu suốt như ?" Dương Minh Sóc : "Là do em quá nặng tình, nên mới  phiền não." An Lộ cũng  theo : "Anh đang khen em ?" "Không, , , em như    . Nặng tình dễ  những  và việc xung quanh chi phối cảm xúc. Anh nghĩ, một  sống tự do tự tại,  hết  tỉnh táo." Dương Minh Sóc . An Lộ nhíu mày, cảm thấy những lời như , thì con ,   sẽ trở nên  vô tình ? Một đời , tổng nên  một hai , đáng để bạn lo lắng chứ? Cô  Dương Minh Sóc: "Anh bình tĩnh như ,  khi nào em chết,  sẽ lập tức cưới  khác , dù  phụ nữ cũng giống  cả." Dương Minh Sóc, "..." Anh  An Lộ chằm chằm: "Sao em  bóp méo ý của  thế?" An Lộ : "Chỉ đùa với  thôi,   sợ  kìa." Dương Minh Sóc  cô ,  cũng  theo. Lúc mới quen , nụ  của An Lộ là giả tạo. , nụ  của cô bây giờ,  thể cảm nhận , là từ sâu trong trái tim. Dương Minh Sóc an ủi, gắp thức ăn cho cô: "Được , mau ăn cơm ." "Ừm." An Lộ đáp, cô cầm đũa lên. Chương   kết thúc, vui lòng bấm trang tiếp theo để  tiếp! Ăn cơm xong Dương Minh Sóc  ngủ. Tối qua  thức trắng, bây giờ  buồn ngủ. An Lộ dọn dẹp bàn và nhà bếp. Cô   làm phiền Dương Minh Sóc ngủ, cô định  ngoài  dạo một chút. Bác sĩ ,  bộ nhiều,   sẽ giúp cho việc sinh nở. Cô  phòng lấy áo khoác,  thấy cánh tay của Dương Minh Sóc lộ , băng bó bằng gạc. Vô thức nhíu mày, cô  đến bên giường  . Dương Minh Sóc ngủ  nông, dường như cảm thấy   đang  , mơ mơ màng màng mở mắt, khuôn mặt  mắt dần dần rõ ràng: "An Lộ?" An Lộ : "Anh  thương ?" Anh trả lời: "Vết thương nhỏ,   ." An Lộ tự trách : "Em làm vợ thật sự  hề đạt,   thương, em     ..." "Ôi." Dương Minh Sóc nắm tay cô: "Em  sai, là   chủ động  cho em, là   ." "Có đau ?" An Lộ hỏi. Anh lắc đầu: "Anh  đau, đàn ông con trai một vết thương nhỏ   là gì ?" An Lộ : "Đó cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt." Cô cúi đầu chủ động hôn lên trán : "Ngủ ngon nhé, em  làm phiền ." Dương Minh Sóc buổi chiều còn  việc. Anh chỉ  thời gian nghỉ ngơi  buổi sáng. An Lộ bước  khỏi phòng. Nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ. Cô   đường, lấy điện thoại , gọi cho Tống Uẩn Uẩn. Lúc , Tống Uẩn Uẩn đang ở trong sân, đang bế Tiểu Bảo. Tiểu Bảo  thể   đất, nhưng   bước , Tống Uẩn Uẩn ở phía  dụ dỗ,  bé cứ thế mà ngã về phía . Mỗi , Tống Uẩn Uẩn đều kịp thời đỡ lấy  hình nhỏ bé đang ngã xuống của . Mặc dù  đất  trải thảm, nhưng ngã xuống cũng sẽ  va chạm. "Uẩn Uẩn điện thoại của con ." Hàn Hân cầm điện thoại của cô  . Tống Uẩn Uẩn bế Tiểu Bảo lên, đưa tay nhận lấy điện thoại: "Ai gọi  ?" "An Lộ." Hàn Hân trả lời. Tống Uẩn Uẩn  máy: "Alo, An Lộ." "Tớ  chuyện    với ,   chuẩn  tâm lý  nhé." Giọng An Lộ nghiêm túc. Chuyện , cô  thể giấu . Vì  cô quyết định  cho Tống Uẩn Uẩn sớm một chút. Để cô  sự chuẩn  tâm lý.