Vừa mở miệng, giọng cô  khàn : "Diệu Cảnh,  ôm em ."
Giang Diệu Cảnh cúi , ôm cô qua lớp chăn, nhẹ giọng hỏi: "Có  đau lưng ?"
Tống Uẩn Uẩn  .
Giang Diệu Cảnh : "Sao thế ? Hửm? Con trai em mắt đỏ, em cũng mắt đỏ, cả hai đều   cho  xem ?"
Tống Uẩn Uẩn hít hít mũi. "Song Song  ?"
"Giờ vui , đang chơi  vui ngoài ." Giang Diệu Cảnh nghiêm mặt: "Còn em thì ?"
Tống Uẩn Uẩn vươn tay ôm lấy . Úp mặt  n.g.ự.c : "Chỉ là nhớ  thôi."
Giang Diệu Cảnh khẽ  thành tiếng: "Anh cũng nhớ em."
"Diệu Cảnh, em yêu ." Cô chỉ  thể dùng cách  để  với . Cô quan tâm đến .   thể  . Chuyện cô  thai hóa học.
Giang Diệu Cảnh cúi đầu  cô. Cô nhanh chóng  mặt . Nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Cô giả vờ như   gì: "Anh đừng  em, em sẽ ngại đấy."
Giang Diệu Cảnh đắp chăn  cho cô: "Anh  ."
"Em buồn ngủ,  ngủ." Cô kéo chăn trùm kín đầu.
Giang Diệu Cảnh  chằm chằm  đôi mắt cô, ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần. Anh khẽ "Ừm" một tiếng: "Em ngủ ."
Anh  dậy   ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa .
Anh xuống lầu,   ngoài, gọi một tiếng: "Ưng."
Ưng  đến.
Giang Diệu Cảnh hỏi  : "Hôm nay,  xảy  chuyện gì ?"
Ưng suy nghĩ một lúc  : "Không ."
"Anh chắc chắn chứ?"
Ánh mắt sắc bén của Giang Diệu Cảnh khiến    khỏi rùng . Ngay cả một  đàn ông đầy khí chất như Ưng cũng  dám  thẳng, cúi đầu xuống: "Tôi... chắc chắn."
Anh  suy nghĩ kỹ , quả thực   chuyện gì đặc biệt xảy . Chuyện duy nhất là Tống Uẩn Uẩn   đến bệnh viện.  cô  dặn là   . Anh   dám tự ý quyết định. Anh  do dự, khó xử!
"Giang tổng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-881.html.]
Anh  vẫn   , cố tình  chuyện của con trai viện trưởng: "Có mỗi việc con trai của   mất, chặn đường phu nhân  cổng viện nghiên cứu."
Giang Diệu Cảnh thở phào nhẹ nhõm: "Anh  ."
Chuyện  vẫn   giải quyết, Tống Uẩn Uẩn chắc chắn  phiền lòng. Biểu hiện bất thường của cô   là vì chuyện  ? Chắc chắn nó  tạo áp lực  lớn cho cô.
Anh lấy điện thoại  gọi cho Trần Việt: "Chuyện viện trưởng mất,  giải quyết nhanh chóng, tối nay  đến sở cảnh sát một chuyến."
"Vâng."
Bên  đáp lời, Giang Diệu Cảnh  nhà lấy chìa khóa xe.
Hàn Hân thấy   sắp  ngoài, : "Sắp đến giờ ăn cơm , con còn  ngoài ?"
Giang Diệu Cảnh : "Mọi  cứ ăn , đừng chờ con, con  chút việc cần xử lý."
"Việc gì mà gấp thế, đến cả thời gian ăn cơm cũng  ? Ăn xong  ." Hàn Hân .
Giang Diệu Cảnh im lặng một lúc: "Vâng."
Anh ăn xong bữa cơm mới  ngoài. Tống Uẩn Uẩn lấy cớ mệt nên  ăn tối. Rõ ràng là cô đang  tâm sự nặng nề. Giang Diệu Cảnh  giải quyết chuyện  nhanh hơn, chỉ  thể song song thực hiện! Anh lo phần con trai viện trưởng.
...
Con trai viện trưởng  đưa đến tập đoàn Song Lập. Giang Diệu Cảnh  trong văn phòng. Anh bảo   pha cà phê.
"Mời ."
Con trai viện trưởng cảnh giác hỏi: "Anh tìm  làm gì?"
Giang Diệu Cảnh  thẳng: "Tống Uẩn Uẩn là vợ ,  kiện cô ,   xem  tìm  làm gì?"
Anh  cứ tưởng Giang Diệu Cảnh  đánh  . Sợ hãi chạy  ngoài. Vừa  đến cửa    chặn !
Giang Diệu Cảnh tựa lưng  ghế, vắt chéo chân, thản nhiên : "Không  sự cho phép của ,    ngoài  ."
Con trai viện trưởng   : "Rốt cuộc   làm gì? Tôi sẽ  thỏa hiệp . Dù   g.i.ế.c , bố   vợ  hại chết,  cũng sẽ  vì sự đe dọa của  mà  truy cứu. Nếu chuyện như thế  mà  cũng  thể tha thứ, thì  còn xứng làm con trai nữa ?"
Giang Diệu Cảnh nhướn mày. Anh  còn là một  con hiếu thảo ? Chỉ là, đầu óc   tỉnh táo cho lắm!
"Cái c.h.ế.t của bố   liên quan gì đến vợ ."
Con trai viện trưởng tức đến mức suýt nhảy dựng lên: "Không  cô  thì là ai?"
________________________________________