Tống Uẩn Uẩn vẫn  uống.
Cố Hoài  quan tâm đến cô, tự  uống hai ngụm.
"Cô cứ ngoan ngoãn ở đây,  đảm bảo, Giang Diệu Cảnh sẽ  tìm thấy cô ."   Cố Hoài  dậy.
Tống Uẩn Uẩn vội vàng gọi  , "Điện thoại  thể trả  cho  ?"
Lúc cô  bắt đến, Có Hoài  lấy  điện thoại của cô.
Cố Hoài một bộ mặt như thể cô coi  là kẻ ngốc , "Cho cô điện thoại, để cô liên lạc với  bên ngoài đến cứu cô ?"
"Không ..."
Tống Uẩn Uẩn  định giải thích, nhưng Cố Hoài căn bản  , , "Cô c.h.ế.t tâm , ở đây   bất kỳ mạng lưới nào, càng   thiết   thể liên lạc với bên ngoài."
Nói xong   ngoài.
Tống Uẩn Uẩn cần điện thoại,   để cầu cứu ai, mà là để liên lạc với Hàn Hân.
Cô vô duyên vô cớ mất tích như , Hàn Hân nhất định  lo lắng.
 lúc , cô   cách nào.
Chỉ  thể đợi Cố Hoài  qua,  rõ với  .
Trong căn nhà  trống rỗng.
Trong bếp ngay cả đồ ăn cũng  .
Đến tối, cô  đói  chịu nổi.
Cô  ăn, con của cô   thể  dinh dưỡng.
Cô  tìm vệ sĩ canh gác , "Tôi  gặp ông chủ của các ."
Vệ sĩ  để ý đến cô.
"Này, các    thấy ?" Tống Uẩn Uẩn  chuyện với họ, họ đều giả vờ   thấy.
Tống Uẩn Uẩn lo lắng, "Anh  định để  c.h.ế.t đói ở đây ?"
Vệ sĩ vẫn  hó hé.
"Uẩn Uẩn."
Lúc , một giọng  quen thuộc vang lên, cô đột ngột ngẩng đầu, liền  thấy  đang  về phía .
Thấy Hàn Hân, Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng liếc  Cố Hoài.
Anh   ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-84.html.]
Sao  bắt cả  cô đến đây?
Sắc mặt cô  chút âm trầm.
"Uẩn Uẩn ,     là bạn của con, đưa  đến thăm con, con thật sự ở đây." Hàn Hân nhanh chóng  tới.
Tống Uẩn Uẩn   với , "Mẹ,   nhà  ."
Hàn Hân tuy nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu  .
Chắc chắn Hàn Hân   trong, Tống Uẩn Uẩn mới sa sầm mặt trừng mắt  Cố Hoài, "Anh  ý gì? Bắt  còn  đủ, còn  bắt cả  ?"
Cố Hoài liếc  cô một cái, "Lúc cô đối phó với ,    thông minh ? Sao bây giờ  hồ đồ ?"
Tống Uẩn Uẩn vẫn  hiểu.
"Ai    ý đồ  gì?"
Cô cảnh giác  chằm chằm Cố Hoài.
Người đàn ông  hết   đến  khác cố gắng giở trò đồi bại với cô.
Sẽ là   ?
Khuôn mặt vốn đang  của Cố Hoài từ từ lạnh , "Tôi thấy cô là   điều!"
Tống Uẩn Uẩn  lạnh, "Anh là   ? Anh là   mà  giam lỏng  ở đây ?"
Cố Hoài  còn gì để phản bác.
Lời  quả thực  sai, dù chính    , cũng sẽ  để Giang Diệu Cảnh  .
"Hôm nay   ngoài là để xóa dấu vết của cô, đề phòng vạn nhất Giang Diệu Cảnh tìm đến. Mẹ cô ở bên ngoài,  Giang Diệu Cảnh bắt , cô chẳng  cũng lộ tẩy  ? Cho nên,   bụng đón bà  qua đây, cùng cô ở đây, cô  nên cảm ơn  ?"
Tống Uẩn Uẩn  nghĩ nhiều như , chỉ là sợ Cố Hoài làm tổn thương Hàn Hân.
"Anh thật sự  lòng  như  ?" Tống Uẩn Uẩn nửa tin nửa ngờ.
Cố Hoài nhíu mày, "Cô  chút   điều."
"Tôi giấu cô ở đây, tất nhiên,   mục đích của . ,   dùng vũ lực với cô, chẳng  là sự thật ?" Cố Hoài  cô, giọng điệu ngừng một chút, "Cô dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p , cô nghĩ   cần  quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của cô ? Tôi    thể dùng vũ lực với cô, cô  c.h.ế.t thì cứ chết.    làm , chỉ riêng điểm , cô  nên cảm ơn  ?"
Giọng Cố Hoài từ từ, "Không   cô lo lắng cho cô, thì ngoan ngoãn một chút."
Nói    tới, một cánh tay đặt lên vai Tống Uẩn Uẩn.
Tống Uẩn Uẩn lập tức né tránh.
Lùi  mấy bước.
Giữ  cách với  .
Và cảnh giác   .