Tống Uẩn Uẩn vẫn  tin tưởng viện trưởng.
Vì   đồng ý.
“Thời gian  còn sớm, con cũng tan làm .” Viện trưởng .
Tống Uẩn Uẩn cũng chuẩn  rời , xảy  chuyện , còn tâm trạng  mà làm thêm giờ.
Cô  bộ quần áo chống bụi  .
Có một phòng thí nghiệm,  mặc quần áo chống bụi mới  .
Cô rời khỏi trung tâm nghiên cứu bằng cửa , để tránh quản gia Tiền  đến tìm .
May mắn , thật sự  gặp ai.
Chỉ là  gặp một  khác ở cửa nhà!
“An Lộ?”
Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng  về phía cô.
Cô luôn cảm thấy  khi An Lộ mất trí nhớ, cô   lạnh nhạt với  hơn  nhiều.
Cô   thể chủ động tìm .
Tống Uẩn Uẩn vẫn  bất ngờ.
Cô , “Mau  nhà !”
An Lộ im lặng một lát, “Chúng  đến nhà hàng , em mời chị.”
Tống Uẩn Uẩn , “Trong nhà chắc làm xong cơm …”
“Em   chuyện riêng với chị.” An Lộ  cô.
Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng nhận , vội vàng gật đầu, “Được, chúng   ngoài.”
“Để tài xế đưa chúng  .”
An Lộ đồng ý.
Cô  đến đây bằng taxi.
Muốn bắt taxi  từ đây,  thể.
Nơi  sẽ   taxi  qua.
Gọi xe công nghệ cũng mất thời gian.
Tống Uẩn Uẩn bảo tài xế đưa họ đến một nhà hàng yên tĩnh.
Tài xế   nhiều nơi.
Vì   lái xe đưa họ đến đó.
Nơi đó  .
Là loại nhà hàng  từng phòng riêng.
Không  sảnh lớn.
Cách trang trí cũng  trang nhã.
Hai   xuống, Tống Uẩn Uẩn gọi món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-739.html.]
Cô  An Lộ thích gì, nên  gọi những món mà cả hai đều thích.
Ở đây lên món cũng  nhanh.
Sau khi món ăn  dọn , An Lộ  những món  thích  bàn, nhếch môi.
“Những món , đều là những món em thích ăn  đây.” Tống Uẩn Uẩn gắp thức ăn cho cô .
Động tác gắp thức ăn của An Lộ khựng , cô  ngước mắt lên , “Em…”
“ , em bây giờ  hồi phục trí nhớ .” An Lộ  cô .
Tống Uẩn Uẩn tiêu hóa hai giây, lập tức  hỏi, “Thật ?”
“Chuyện ,  cần  dối.” Cô  sắp xếp  lời , “Chị rõ ràng   Thẩm Chi Khiêm  từng hại em,  còn để em và Thẩm Chi Khiêm sống chung, lúc đó em  nghĩ, tại  chị  nghĩ cho em,  sợ bà Thẩm  hại em một  nữa ? Sau đó   đều  chị là bạn  nhất của em, lúc đó em   thất vọng.”
Tống Uẩn Uẩn chợt hiểu .
Thảo nào cô   lạnh nhạt với .
“ làm  em  chuyện bà Thẩm hại em? Em    mất trí nhớ ?” Tống Uẩn Uẩn  hiểu hỏi.
An Lộ trả lời, “Em  thấy cuộc đối thoại của hai .”
Tống Uẩn Uẩn  hiểu, thì  là như .
Riêng chuyện  mà .
Thật sự là cô  sai.
Cô đáng lẽ  ngăn cản Thẩm Chi Khiêm.
Vạn nhất Thẩm Chi Khiêm vẫn còn như  đây   dáng, An Lộ   hại một  nữa.
Cô  hối hận cũng  kịp!
“Chị xin .” Cô cảm thấy trong chuyện , cô  làm  chu .
“Không .” An Lộ , “Em sẽ   hại  thứ hai, em sẽ  cho họ cơ hội.”
Cô  vẻ mặt buồn bã, “Em sẽ tự bảo vệ  thật , những    ai yêu thương, luôn sẽ kiên cường hơn những   chỗ dựa.”
Tống Uẩn Uẩn , “Em vẫn còn   bạn là chị.”
An Lộ    đúng, cô  gắp món ăn mà Tống Uẩn Uẩn gắp cho  bỏ  miệng, từ từ nhai, “ , em vẫn còn   bạn  nhất là chị,   là   gì cả.”
Tống Uẩn Uẩn  hỏi, “Em chấp nhận lời xin  của chị ?”
“Tất nhiên.”
An Lộ thản nhiên.
Cô    là  so đo,  quen Tống Uẩn Uẩn nhiều năm như .
Sẽ  vì chuyện  mà cãi .
Sự  vui của cô   đây, phần lớn là vì bản   mất trí nhớ nên  hiểu tình cảm của  và Tống Uẩn Uẩn.
Bây giờ cô   hồi phục trí nhớ.
Biết  mối quan hệ của họ  đây   thiết.
Tống Uẩn Uẩn tuyệt đối  cố ý để cô  và bà Thẩm tiếp xúc.
“Em  thể hồi phục chị  vui.” Tống Uẩn Uẩn  từ tận đáy lòng.