Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/5q04wlSGOg
                    
                        
                            
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-665.html.]
Tống Uẩn Uẩn  kịp trả lời, Giang Diệu Cảnh  từ chối thẳng thừng  cô. "Cô   rảnh,  chuyện gì thì  với ." Quản gia Tiền , "Ông chủ  chỉ gặp Tống Uẩn Uẩn." Giang Diệu Cảnh còn định  gì đó, Tống Uẩn Uẩn  chặn  , "Em  gặp xem ." Xem ông    gì. Giang Diệu Cảnh  cô im lặng vài giây  gật đầu, "Đi ." Tống Uẩn Uẩn  theo quản gia Tiền  phòng bệnh. Ông nội Giang tựa  đầu giường. Tinh thần trông  tệ. Sắc mặt vàng bệch, đôi mắt vô hồn. Trông  vẻ đúng là bệnh thật. "Cháu đến . Chúng  cũng lâu   gặp, cháu vẫn khỏe chứ?" Giọng ông nội Giang khá hòa nhã. Tống Uẩn Uẩn cũng cung kính trả lời, "Vẫn  ạ." "Cháu là một đứa trẻ thông minh, chắc hẳn   tìm cháu làm gì  ?" Ông nội Giang  thẳng  vấn đề. Tống Uẩn Uẩn giả vờ ngây thơ, "Xin thứ  cho cháu ngu ,   ông nội đang ám chỉ chuyện gì." Ông nội Giang  cô một lúc lâu, "Cháu ở bên Diệu Cảnh lâu, cũng trở nên xảo quyệt . Trước đây cháu  ngoan hiền." Ông  thở dài, "Tôi    nhầm, cháu là   thể giữ  trái tim nó. Tôi   sai một bước, dẫn đến tình hình ngày hôm nay. Nếu cháu giả ngốc,  sẽ  thẳng. Giang Diệu Thiên    ngoài, dù  cũng là  em họ với Giang Diệu Cảnh, chẳng lẽ thật sự  nhốt   đến c.h.ế.t ?" Tống Uẩn Uẩn thấy lạ. Ông nội  cứu Giang Diệu Thiên, tại   đợi đến bây giờ? Trong  thời gian dài như , ông  hẳn   cơ hội chứ? "Ban đầu   định quản nữa, nhưng cách đây  lâu,  phát hiện   ung thư não,  lẽ sống   bao lâu nữa. Tôi   c.h.ế.t mà  thể nhắm mắt, tìm cháu đến cũng là  cháu khuyên Diệu Cảnh. Diệu Thiên  nó nhốt cũng   là ngắn, tinh thần con  cũng suy sụp , cho dù thả  cũng  làm  trò trống gì ." Tống Uẩn Uẩn  quên những việc Giang Diệu Thiên  làm. Chuyện , cô  thể  Giang Diệu Cảnh quyết định. "Ông nội, ông cũng  tính cách của Diệu Cảnh mà. Chuyện    quyết định, ai  thể  ?" "Bây giờ cháu khác ." Ông nội Giang  ngờ Tống Uẩn Uẩn cũng khó  chuyện như , "Diệu Cảnh  quan tâm cháu, lời cháu  nó sẽ ." "Ông nội  đánh giá quá cao cháu ." Tống Uẩn Uẩn tiếp tục từ chối. "Ngay cả khi  sắp  còn sống nữa cũng   ?" Giọng ông nội Giang rõ ràng lạnh lùng hơn nhiều. Tống Uẩn Uẩn vẫn giữ vững lập trường,  hề lơi lỏng, "Ông nội, ông tìm cháu  chuyện , chứ    với Giang Diệu Cảnh, chắc chắn cũng  bên Diệu Cảnh   thông. Đến cả ông nội còn  làm , cháu làm   thể?" Ông nội Giang  chặn họng,   nên lời. Sắc mặt ngày càng khó coi, chắc là  kích động, bắt đầu đau đầu. Quản gia Tiền tiến lên vội vã vuốt lưng cho ông, "Ông chủ, đừng tức giận, đừng tức giận, cơ thể ông  chịu nổi ." "Để cháu xem cho ông nhé." Tống Uẩn Uẩn  đến. Quản gia Tiền  cô một cái, "Nếu cô  thể đồng ý,  lẽ ông chủ sẽ khá hơn một chút." Tống Uẩn Uẩn giả vờ như   thấy, chỉ đơn giản kiểm tra tình trạng của ông nội Giang. Đau đầu cũng là do khối u não chèn ép dây thần kinh. Xem  ông nội Giang   dối. Ông nội Giang co giật. Quản gia Tiền vội vàng gọi bác sĩ đến. Tống Uẩn Uẩn xem một lúc  lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. "Chúng   thôi." Giang Diệu Cảnh thấy cô   thì . Anh  hỏi một lời nào về tình trạng bệnh của ông nội. Tống Uẩn Uẩn im lặng  theo . Ngồi trong xe, cô do dự  lâu mới mở lời, "Ông nội thực sự  bệnh , bệnh  nặng." Giang Diệu Cảnh ngả   , như thể   thấy Tống Uẩn Uẩn  gì, nghịch tóc cô. Tống Uẩn Uẩn    , tiếp tục , "Là ung thư não."