Hoắc Huân   hiểu.
Một tiếng , họ cùng đến bệnh viện. Loại xét nghiệm  cần thiết , nên chỉ  thể đến bệnh viện.
Giang Diệu Cảnh  trong phòng nghỉ, cả  chìm trong bóng tối.
Hoắc Huân ở ngoài cửa.
Thẩm Chi Khiêm ở trong phòng xét nghiệm.
Hơn nửa tiếng .
Thẩm Chi Khiêm cầm tờ kết quả xét nghiệm ,   Hoắc Huân  tiên hỏi, "Cái  là của ai?"
Hoắc Huân trả lời, "Là của Trần Ôn Nghiên."
"Cô  và Diệu Cảnh  xảy  quan hệ  ?" Thẩm Chi Khiêm  Giang Diệu Cảnh đối xử với Trần Ôn Nghiên  giống  khác.
 chuyện bên trong,   rõ lắm.
Hoắc Huân gật đầu.
Thẩm Chi Khiêm cũng cạn lời.
"Được ." Anh đưa đồ cho Hoắc Huân, "Xem , chúng  đều  chúc mừng   ."
Hoắc Huân vội vàng xem kết quả giám định,  nhịn  văng một câu tục, "Đệt!"
"Sao ? Lẽ nào Diệu Cảnh sẽ  vui?" Thẩm Chi Khiêm  hiểu thái độ của Hoắc Huân.
Hoắc Huân  nhỏ, "Tôi phát hiện    cảm tình với Tống Uẩn Uẩn, bây giờ Trần Ôn Nghiên  thai,  bảo    làm ?"
Thẩm Chi Khiêm  Tống Uẩn Uẩn cũng mang thai con của  đàn ông khác, , "Có gì khó giải quyết , ly hôn là  ."
Anh   , bây giờ, lập tức ly hôn .
Để tránh    Tống Uẩn Uẩn  cắm sừng .
Bây giờ nghĩ ,   cũng  cắm sừng Tống Uẩn Uẩn.
Họ coi như huề ?
Hoắc Huân liếc  Thẩm Chi Khiêm một cái, trong lòng thầm nghĩ,   thì nhẹ nhàng quá!
Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm đẩy cửa bước .
Trong phòng  bật đèn, một mảng tối tăm.
Hoắc Huân từ từ  tới,  nhỏ, "Có kết quả giám định  ạ."
Những lời họ  bên ngoài, Giang Diệu Cảnh đều   thấy.
Anh  hỏi gì, chỉ  một câu, "Tôi  ."
Hoắc Huân  hỏi  làm , lúc  Giang Diệu Cảnh  dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-42.html.]
Cửa phòng mở , Giang Diệu Cảnh sải bước  ngoài, Hoắc Huân cầm tờ kết quả xét nghiệm cẩn thận  theo .
Thẩm Chi Khiêm  theo  thêm một câu, "Cậu cũng  thể  cần con của ,  là ly hôn với Tống Uẩn Uẩn ."
Giang Diệu Cảnh  đầu    một cái, ánh mắt sắc bén, "Có   quản  rộng  ?"
Thẩm Chi Khiêm im bặt!
Trên đường về, Hoắc Huân cũng  dám mở lời.
Không khí trong xe vô cùng ngột ngạt!
Về đến nhà, Giang Diệu Cảnh lên lầu, thuận miệng hỏi một câu, "Cô  ngủ  ?"
Dì Ngô  nhỏ, "Mợ chủ vẫn  về ạ."
Bước chân của Giang Diệu Cảnh khựng . Anh giơ tay lên  đồng hồ, bây giờ  gần chín giờ,  qua giờ tan làm từ lâu, cô   về thì  ?
Người phụ nữ   bao giờ  an phận!
Ngoài việc chọc giận  khác, vẫn là chọc giận  khác!
Anh đột ngột  , sải bước  ngoài, mang theo một luồng tức giận!
...
Sau khi tan làm, Tống Uẩn Uẩn bắt xe về nhà nhưng   tài xế taxi đưa đến một nơi khác.
Đến nơi cô mới , tài xế là do Cố Hoài sắp xếp.
Cô   Cố Hoài bắt cóc!
Nơi đó là nhà riêng của Cố Hoài.
Anh  cho  trói Tống Uẩn Uẩn , ném lên giường.
Anh    chiếc ghế bên cạnh giường, tay cầm một ly rượu vang đỏ,  ngắm Tống Uẩn Uẩn  lắc ly rượu.
"Lần , để xem cô chạy  ."
Anh  .
Tống Uẩn Uẩn trừng mắt   , "Anh đây là bắt cóc, là phạm pháp!"
Cố Hoài  đắc ý hai tiếng, "Tôi , cô còn quên  một tội danh nữa."
Không đợi Tống Uẩn Uẩn  phản ứng,     tiếp, "Ví dụ như, tội cưỡng hiếp?"
Tống Uẩn Uẩn sợ đến run lên.
Đây là  đầu tiên Cố Hoài  thấy sự sợ hãi  mặt Tống Uẩn Uẩn.
Anh  cúi   gần, "Hóa , cô cũng  sợ . Tôi còn tưởng cô trời  sợ đất  sợ chứ."
"Gặp   như , là  thì ai cũng sợ,  ?" Tống Uẩn Uẩn cảnh giác  chằm chằm  , sợ    hành động gì khác.