Nói xong liền bảo tài xế lái xe . Giang Diệu Thiên  bỏ  tại chỗ. Anh   tức đến run cả . Lâm Nhụy  tới, cẩn thận an ủi  : “Chuyện  lẽ   như  nghĩ …” “Chẳng lẽ  để  bắt gian tại giường mới tính ?” Giang Diệu Thiên tức giận thở hổn hển, tâm trạng gì cũng  còn. “Lâm Nhụy, em về  . Hôm nay,   thể đưa em về nhà  .” Giang Diệu Thiên . Lâm Nhụy trả lời: “…Được.” Tuy  cam tâm, khó khăn lắm mới  thể đến gặp cha  ,  gặp  chuyện như , cô   cam tâm cũng  còn cách nào, đành  chấp nhận sự thật .
Giang Diệu Thiên thì chạy về nhà, nhưng thấy Mộc Cầm,      nên lời. Anh   tính khí của  . Mộc Cầm mà , chắc chắn sẽ làm ầm lên với Giang Ngự. Bây giờ công ty còn      quỹ đạo,     trong nhà xảy  chuyện. Giang Diệu Thiên bây giờ chủ yếu vẫn quan tâm đến công ty.  càng quan tâm đến cái gì, cái đó  càng dễ xảy  chuyện.
Anh   đầu tư sáu trăm triệu  công ty của Trần Việt,  đến nửa tháng, Trần Việt  gọi điện cho   : “Cuối cùng gặp  một vấn đề,  lẽ còn cần thêm một chút vốn.” Từ khi  Giang Ngự ngoại tình,  thời gian  tâm trạng của Giang Diệu Thiên  , bây giờ Trần Việt   gặp vấn đề, còn đến đòi tiền,    càng bực bội hơn, giọng điệu cũng   lắm: “Anh     đến giai đoạn cuối cùng  ? Sáu trăm triệu  đầu tư là đủ , bây giờ     đủ? Anh  ý gì?”
“Nếu   gì bất ngờ,   cần  đầu tư khoản thứ hai . Bây giờ    xảy  vấn đề  ? Nếu   đầu tư,   sẽ tìm một nhà đầu tư khác…” Giang Diệu Thiên ngắt lời  : “Hợp đồng của chúng    rõ ràng, chỉ  một   tham gia. Anh  tìm  khác,   là vi phạm hợp đồng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-328.html.]
“Chỉ còn thiếu một chút cuối cùng thôi,    tìm  khác, chẳng lẽ để nghiên cứu  tốn bao nhiêu tiền đó đổ sông đổ bể ?” Trần Việt ngược  cứng rắn hơn,  năng cũng thẳng thắn: “Không    ,  đúng là  bằng Giang Diệu Cảnh. Lúc  khi Giang Diệu Cảnh còn ở Thiên Tụ, trong giới, ai mà  giơ ngón tay cái khen  ? Anh   tay hào phóng cũng nổi tiếng…”
“Anh  ý gì?” Giang Diệu Thiên vốn dĩ   vui, còn  nhắc đến Giang Diệu Cảnh: “Ý  là  keo kiệt chứ gì?” Trần Việt bây giờ cũng  sợ đắc tội  , dù  cũng  ký hợp đồng,  thẳng thắn : “Anh đúng là  hào phóng. Tập đoàn Thiên Tụ  mệnh danh là tài sản nghìn tỷ, chỉ bảo  bỏ  hơn một tỷ,    chịu,   là keo kiệt ?”
Giang Diệu Thiên nhíu mày: “Anh  gì? Mười mấy tỷ?” “Ừm.” “Mẹ nó,   cho  sáu trăm triệu , mới  mấy ngày? Anh  đòi mười mấy tỷ,  tưởng  là máy in tiền ?” Giang Diệu Thiên tức đến n.g.ự.c phập phồng, trong lòng khó chịu,   sắp  tức c.h.ế.t . Gần đây   gì thuận lợi cả!
“Nghiên cứu phát triển vốn dĩ  tốn kém…” “Anh đây   là tốn kém,  là coi tiền như giấy chùi đ.í.t   ?” Giang Diệu Thiên cố gắng hít thở sâu mới bình tĩnh  một chút: “Tôi   nhảm với  nữa,  cũng cho  một lời chắc chắn,  đầu tư thêm bao nhiêu, và đảm bảo đây   là  cuối cùng đầu tư . Rốt cuộc khi nào  mới nghiên cứu thành công?”
“Đã  với  , là giai đoạn cuối cùng . Lúc  xảy  sự cố,  cũng  . Anh chỉ đầu tư vài trăm triệu,  thì  đem cả gia tài của  đặt cược  đây , đến nay  tiêu hơn một trăm tỷ . Nếu thất bại,  sẽ phá sản. Sao   thể cho phép thất bại . Vừa  giọng điệu của   thể  , cuối cùng  xảy  sự cố, tâm trạng của  cũng    mới  năng bừa bãi,  đừng giận…” Trần Việt   như , Giang Diệu Thiên dường như cũng  thể  gì thêm. Nghĩ  Trần Việt  chi hơn một trăm tỷ,   mới chỉ đầu tư vài trăm triệu, đợi sản phẩm  mắt thị trường,   sẽ  chia năm mươi phần trăm lợi nhuận,   vẫn  lời.