CHƯƠNG 30: THƯ CŨ, CHỮ VIẾT LẠ, VÀ MỘT CÁI TÊN QUEN THUỘC ĐẾN RỢN NGƯỜI
Tác giả: Mr.Bin
Chiều muộn, khi Vy đang dọn phòng làm việc trong biệt thự thì phát hiện một chiếc hộp nhỏ màu nâu, giấu kỹ ngăn tủ cũ kỹ trong góc.
Cô tò mò mở , bên trong là vài bức thư tay ố màu, buộc bằng sợi dây ruy băng đỏ sờn.
Có một phong bì ngoài cùng, đề tên:
"Gửi Lâm Thành – tuyệt đối mở khi đến lúc."
Lâm Thành… chính là cha cô.
Vy sụp xuống ghế, bàn tay run rẩy khi cầm lên từng tờ giấy ngả vàng.
Lá thư đầu tiên bằng nét chữ đàn ông, rõ ràng, cứng cáp. Dù năm tháng khiến nó nhòe phần nào, nhưng vẫn đủ để :
“Ông Lâm, thương vụ đất biển ở khu B3 tất, nhưng ông nên cẩn thận… phía Công ty Trường Phát chỉ là một tập đoàn bất động sản – mà là nơi rửa tiền của hệ thống ngầm.”
“Người đàn ông tên Tần – tuy trẻ – nhưng đơn giản. Tôi từng điều tra… và phát hiện ông quan hệ với nhân vật tên ‘Lôi Tạ’ – kẻ từng dính án nhưng bao giờ bắt.”
Tim Vy đập mạnh.
Tần?
Lôi Tạ?
Tại những cái tên đó quen đến thế?
Cô tiếp tục những dòng :
“Tôi thể trực tiếp mặt. Vợ … sẽ gặp nguy hiểm. sẽ cố gửi thêm hồ sơ cho ông cuối tháng.”
Cuối thư là dòng ký tên:
– M.T.
Vy gấp lá thư , lặng ghế. Cổ họng cô nghẹn ứ.
Trong suốt cuộc đời , cô luôn tin rằng cha phá sản vì đầu tư sai lầm – và rằng thao túng thứ… là Tần Dục Phong.
giờ đây, những cái tên khác bắt đầu xuất hiện. Những mắt xích lạ lẫm nhưng ăn khớp từng phần với mảnh ghép mà cô từng thiếu.
Cô lập tức gọi điện cho Vũ – bạn của cha, hiện đang sống ở Canada.
Chuông reo.
“Vy? Sao con gọi chú trễ ?”
“Chú Vũ… con tìm thư cha con cất. Trong đó nhắc đến ‘Trường Phát’, ‘Tần’, và cả một tên ‘Lôi Tạ’. Chú chuyện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-cho-ke-thu/chuong-30-thu-cu-chu-viet-la-va-mot-cai-ten-quen-thuoc-den-ron-nguoi.html.]
Bên đầu dây im lặng lâu.
“Chú đúng ?”
“Vy …” – giọng ông trầm xuống – “Có những chuyện… cha con từng con mãi mãi .”
“ giờ con cần . Con sắp làm . Con cần kẻ hủy hoại cha là ai. Thật sự.”
Đầu dây bên thở dài.
“Được … nếu con sẵn sàng… chú sẽ gửi hồ sơ. nhớ, đừng để ai … đặc biệt là Tần Dục Phong.”
“...Tại ?”
“Vì chính … từng cố giữ mạng sống cho cha con. Dù cái giá trả… là cả danh tiếng của chính .”
Vy c.h.ế.t lặng.
Cúp máy. Trong đầu cô vang lên hàng trăm câu hỏi.
Tại là Dục Phong?
Nếu là hại gia đình cô, tại đồng ý cưới cô – từng căm ghét nhất?
Tại trong suốt thời gian qua… luôn cô bằng ánh mắt đau lòng – như thể đang cố bảo vệ một dù chính đó căm hận?
Đêm , khi Dục Phong trở về, Vy chờ ở cửa.
Anh bước , định ôm lấy cô, nhưng cô lùi một bước.
“Vy?”
“Em tìm thư của cha em.”
Anh khựng .
“Trong đó nhắc đến… Trường Phát. Và cả tên .”
Tần Dục Phong nín lặng.
“Anh gì… với em ?”
Anh cô lâu. Rồi khẽ :
“Vy, nếu … tất cả là vì em. Em tin ?”
Vy siết chặt tay, mắt đỏ hoe:
“Em thêm câu nào nữa… cho đến khi hết bộ sự thật.”