CHƯƠNG 21: CON LÀ AI, MÀ LÀM CẢ NHÀ KHÓC NHƯ VỠ ĐÊ?
Tác giả: Mr.Bin
Tuần thai thứ 18 – ngày chính thức siêu âm 4D. Một ngày mà theo lời bác sĩ: “Ba sẽ đầu tiên thấy rõ mặt con yêu.”
Lâm Nguyệt Vy nắm tay Tần Dục Phong khi bước phòng khám, lòng hồi hộp đến nỗi… quên luôn cả chuyện hôm qua cô còn giận vì pha bẻ ổ khóa phòng ngủ chỉ để “ngủ ôm”.
“Em thấy hồi hộp.” – Cô thì thào.
“Anh thì thấy lo.”
“Lo gì?”
“Lỡ bác sĩ con … cái mỏ giống em?”
Cô lườm một phát:
“Mỏ em đáng yêu mà!”
“Đáng yêu đến mức mỗi cãi là hôn cho câm luôn.”
Cô đỏ mặt, định phản pháo thì bác sĩ mở cửa, mỉm mời họ .
Căn phòng tối, máy siêu âm phát sáng, hình ảnh trắng đen hiện dần màn hình.
Bác sĩ nhẹ nhàng đưa đầu dò lên bụng Vy, điều chỉnh :
“Đây … chân dài nha, đang duỗi. Ồ, tay đang vẫy kìa!”
Tần Dục Phong siết tay cô, môi run nhẹ.
Lần đầu tiên thấy sinh linh bé xíu góp phần tạo . Làn da lạnh lùng của một tổng tài giờ run rẩy như đầu yêu.
“Có thấy... mặt ạ?” – Vy hỏi, mắt đỏ hoe.
Bác sĩ khẽ , xoay góc máy.
“Đây, đây là mặt bé. Mắt, mũi, miệng… gò má tròn như nè.”
“Ôi trời ơi…” – Cô bịt miệng – “Nhìn như cục bột nhỏ.”
“ miệng thì cong cong kiểu ba nha.” – Bác sĩ thêm – “Kiểu chắc chọc ai cũng dễ làm mềm tim.”
Tần Dục Phong bật khẽ. “Cái đó di truyền đúng .”
Cô liếc , nhưng khóe mắt long lanh.
“Vậy giới tính ạ… thể bác sĩ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-cho-ke-thu/chuong-21-con-la-ai-ma-lam-ca-nha-khoc-nhu-vo-de.html.]
Bác sĩ tủm tỉm:
“Có thể. Hai luôn để giữ bí mật?”
“Biết luôn ạ!” – Cả hai cùng đồng thanh.
Bác sĩ gật đầu, chỉ một điểm màn hình.
“Chúc mừng hai . Là một... công chúa nhỏ!”
Trong vài giây, cả hai im lặng.
Rồi…
Cô bật .
Anh cũng cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô.
“Con gái…” – Cô nghẹn ngào – “Em con gái…”
Tần Dục Phong gì. Anh chỉ đặt tay lên bụng cô, thì thầm:
“Chào con, cô gái nhỏ của ba. Ba hứa… cả đời sẽ để ai làm con rơi một giọt nước mắt.”
Trên đường về, Nguyệt Vy ôm bản siêu âm như báu vật.
“Em sẽ đặt tên bé là Tần An Lam. An là bình yên, Lam là màu của bầu trời – mong con luôn sống tự do, và hạnh phúc.”
Tần Dục Phong liếc cô, nhỏ:
“Sau , mỗi khi ba giận con, con nhớ về phía ba nha.”
“Không cửa.” – Cô rạng rỡ – “Con gái em về phía... chính nghĩa. Mà chính nghĩa là nó!”
“Bà bầu độc tài.”
“Ông chồng mê con gái.”
“Chuẩn. Từ giờ cần tổng tài gì hết, chỉ cần là... ba của An Lam là đủ.”
Tối hôm đó.
Anh gối đầu lên bụng cô, tay vuốt nhẹ từng nhịp thở.
“An Lam ơi… con là ai, mà khiến ba đầu vì hạnh phúc đến mức... tim cũng nổ tung?”
Cô , nước mắt long lanh, xoa tóc :
“Là phép màu ba ngờ tới.”