CHƯƠNG 15: CÔ ẤY… LÀ PHU NHÂN CỦA TÔI
Tác giả: Mr.Bin
Kỷ niệm ngày thành lập Tần thị – một sự kiện thường niên, nhưng năm nay đặc biệt hơn bao giờ hết.
Toàn bộ hội đồng quản trị, truyền thông, khách mời cấp cao từ trong và ngoài nước đều góp mặt. Đèn pha lê rực rỡ, rượu vang sóng sánh, thứ chuẩn chê .
Điều khiến bàn tán nhiều nhất là con lợi nhuận ngất ngưởng năm nay, mà là tin đồn: Tổng tài lạnh lùng Tần Dục Phong sẽ công khai vợ tại buổi tiệc.
Trong phòng chuẩn , Lâm Nguyệt Vy khoác lên chiếc váy hội đỏ rượu, dáng đuôi cá ôm sát, phần lưng khoét sâu đầy táo bạo. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, mái tóc búi cao, đính một chiếc trâm đá quý Tần Dục Phong tặng riêng.
"Em chắc chứ?" – Tần Dục Phong , vòng tay ôm eo cô – “Một khi bước , sẽ thể làm bình thường nữa.”
Cô qua gương, ánh mắt chút do dự.
“Em bao giờ sẵn sàng như bây giờ.”
Anh khẽ cúi đầu, hôn lên gáy cô.
“Vậy cùng .”
Khi cặp đôi bước hội trường, tiếng xì xào lập tức dâng lên như sóng.
“Là cô ?”
“Trời ơi… quá xinh ! cô là ai?”
Tần Dục Phong một lời, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô tiến thẳng lên bục phát biểu giữa ánh đèn chói loà.
Anh , sang cô – một ánh xã giao, mà là ánh mắt của một đàn ông đang tự hào vì phụ nữ đó bên cạnh.
“Cảm ơn tất cả đến tham dự.” – Anh trầm giọng, từng từ rõ ràng vang lên giữa khán phòng – “ hôm nay, chỉ công bố con kinh doanh. Tôi giới thiệu với ... một điều quan trọng hơn cả lợi nhuận.”
Anh hẳn về phía cô, nắm tay cô nâng lên ngang ngực.
“Đây là vợ – Lâm Nguyệt Vy. Cô … là phu nhân hợp pháp, và là phụ nữ yêu, bảo vệ và trân trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-cho-ke-thu/chuong-15-co-ay-la-phu-nhan-cua-toi.html.]
Cả hội trường im phăng phắc vài giây. Rồi tiếng vỗ tay vang lên như sấm, truyền thông thi chụp ảnh. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô – vợ từng nghi ngờ, từng so sánh… giờ đang ở vị trí rực rỡ nhất.
Phía xa, bà Lục – Tần Dục Phong – hàng ghế danh dự, ánh mắt còn sắc lạnh như . Bà con trai, Vy – lòng gì đó xao động lạ.
Sau lễ công bố, Nguyệt Vy rút phòng nghỉ riêng, thở phào như thành một chặng đường dài.
Bất ngờ, cửa phòng bật mở.
Bà Lục bước .
Không ai lên tiếng trong vài giây. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
“Cô làm hơn nghĩ.” – Bà lên tiếng .
Nguyệt Vy thẳng :
“Cháu cần bà thích cháu. Chỉ cần bà – cháu đến đây để tranh quyền, càng đến vì gia sản.”
“ cô chứng minh điều hơn thế.” – Bà Lục gật nhẹ – “Cô khiến con trai đầu tiên cúi đầu vì một phụ nữ. Và điều đó... ai làm đây.”
Nguyệt Vy mở to mắt.
“Vì ...” – Bà đặt tay lên vai cô – “Từ hôm nay, còn là chồng lạnh lùng. Tôi là của con.”
Tối hôm đó, trong xe trở về, cô tựa đầu lên vai .
“Mẹ ... gọi em là con.”
“Vì em xứng đáng.”
“Còn ? Anh xứng với em ?”
Anh siết tay cô , khẽ:
“Không. Anh may mắn... vì em chọn.”
Và trong màn đêm nhung lụa , chiếc xe chạy qua những ánh đèn thành phố, mang theo hai từng tổn thương, từng lầm tưởng là kẻ thù… giờ yêu như thể chẳng từng đau thương nào tồn tại đời.