CHƯƠNG CUỐI – CHƯƠNG 31: CHỌN EM, DÙ CẢ THẾ GIỚI CHỐNG LẠI ANH
Tin tức chấn động được phát sóng trên toàn thế giới:
“Lâm An – còn gọi là Vy Anh, con gái nuôi của Trịnh Duy Khánh – bị nghi ngờ liên quan đến các vụ thanh toán ngầm quốc tế thời điểm chiến tranh Trung Đông bùng nổ.”
Các tập đoàn bắt đầu rút vốn khỏi Hàn thị.
Đối tác quay lưng.
Cổ phiếu tụt dốc.
Một cuộc “giết sạch” bằng truyền thông, tiền bạc và định kiến đang diễn ra.
“Chỉ cần anh bỏ cô ta.” – hội đồng quản trị nói – “Anh sẽ cứu được toàn bộ đế chế.”
Hàn Thiên Phong cười lạnh.
“Đế chế không có người anh yêu – thì giữ lại để làm gì?”
Anh về nhà. Cô đang thu dọn đồ.
“Anh về làm gì? Em sắp rời khỏi đây. Em không muốn anh mất tất cả vì em.”
Anh bước tới, kéo vali khỏi tay cô, vứt sang một bên.
“Anh không mất gì hết. Vì… anh còn em.”
“Nhưng…”
Anh nắm tay cô, đặt lên n.g.ự.c mình:
“Cái gì cũng có thể gãy. Chỉ tim anh là không. Đừng đi đâu nữa… Em là vợ anh. Và anh là người đàn ông duy nhất đủ sức chống lại cả thế giới – nếu em cần.”
Cô bật khóc trong lặng im, rồi nhào vào lòng anh, vỡ òa trong nước mắt.
Một tuần sau.
Một đám cưới bí mật diễn ra ở vùng biển xa xôi, không khách mời, không phóng viên.
Chỉ có sóng, cát trắng, bầu trời xanh và… hai người.
Cô mặc váy cưới ren trắng, chân trần, nắm tay anh đứng giữa biển.
Anh mặc sơ mi đơn giản, tóc hơi rối vì gió, nhưng ánh mắt vẫn thẳng như mọi lời thề anh từng nói với cô.
“Hàn Thiên Phong, anh có đồng ý – dù thế giới có ruồng bỏ, dù người phụ nữ này mang họ của một kẻ từng làm anh mất tất cả – anh vẫn sẽ giữ tay cô ấy đến khi không còn gì trên đời?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-cho-anh-em-chi-co-the-yeu-minh-anh/chuong-cuoi-chuong-31-chon-em-du-ca-the-gioi-chong-lai-anh.html.]
“Anh đồng ý. Và ngược lại, nếu thế giới này chỉ còn một người tin em – thì người đó nhất định phải là anh.”
Cô bật khóc. Hôn anh giữa ánh hoàng hôn. Không nhẫn, không giấy tờ – nhưng là lễ cưới chân thật nhất trần gian.
Tối đó.
Trên chiếc giường trắng nhỏ, hai thân thể quấn lấy nhau.
Không còn dục vọng thô bạo – chỉ có yêu đương dịu dàng, gấp gáp.
“Thiên Phong… đêm đầu tiên của em… cũng là đêm cuối cùng em làm vợ chưa cưới…”
“Ừ… đêm mai – anh sẽ gọi em là ‘bà xã’ cho đến hết đời.”
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên bụng cô.
“Ở đây… sẽ có một sinh linh mang dòng m.á.u của chúng ta.”
Cô đỏ mặt:
“Anh nói… như thể em có rồi không bằng!”
“Vậy thì... để anh đảm bảo.”
Rồi anh lại yêu cô một lần nữa – trong dịu dàng, nhưng mãnh liệt hơn mọi lần trước.
Tay anh siết tay cô. Mắt không rời mắt. Mỗi nhịp va chạm là một nhịp tim hòa cùng.
“Anh sẽ không để ai tổn thương em nữa. Không phải quá khứ. Không phải cả chính em.”
3 năm sau.
Tại Hàn thị – lễ ra mắt dòng sản phẩm bảo mật toàn cầu đầu tiên của Châu Á, CEO bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm.
Người đàn ông đó – là Hàn Thiên Phong.
Bên dưới, một người phụ nữ bế bé trai chừng 2 tuổi, đứng mỉm cười: Lâm An – bà xã anh.
Còn đế chế Hàn thị?
Nó không sụp. Mà chỉ lột xác từ một doanh nghiệp m.á.u lạnh thành một tập đoàn nhân đạo, lấy trái tim làm trung tâm.
Hỏi vì sao?
Bởi vì anh – đã từng mất cô. Và thề sẽ không bao giờ mất nữa.
HOÀN TRUYỆN.