Chương 24: Màn Cầu Hôn Máu Và Hoa – Và Bí Mật Sống Dậy Từ Quá Khứ
Ba ngày sau vụ Trịnh Vỹ bị bắt sống.
Hàn Thiên Phong hoàn toàn kiểm soát lại được thế lực ngầm ở phía Nam. Hàn thị như hổ mọc thêm cánh. Anh lạnh lùng, tàn nhẫn hơn bao giờ hết — ngoại trừ khi nhìn cô.
Lâm An vẫn chưa biết…
Tối nay, anh đã chuẩn bị một bất ngờ.
19h00, bãi biển riêng ở vịnh Kim Cương.
Cô được đưa đến trong một chiếc váy trắng đơn giản, không hề hay biết điều gì đang chờ.
Khi vừa bước xuống khỏi xe, ánh đèn khắp bãi biển đồng loạt sáng lên.
Một đường dẫn bằng nến, hoa trắng, nhạc nền dịu nhẹ vang lên giữa sóng biển.
Cô kinh ngạc.
Rồi tim đập thình thịch khi anh bước ra từ phía đối diện — vest đen chỉn chu, tóc được vuốt gọn, ánh mắt sâu như biển đêm.
Anh tiến đến, nắm tay cô, không nói gì… chỉ quỳ xuống.
Mở chiếc hộp nhung đỏ, bên trong là chiếc nhẫn độc nhất — có khắc tên cô và dòng chữ mờ:
“Em là điều đúng nhất trong cuộc đời sai lầm của anh.”
“Lâm An – hay Vy Anh – hay là ai đi nữa… Em có muốn gả cho anh không?”
Cô khóc.
Không cần suy nghĩ, gật đầu:
“Có! Gả cho anh, dù là chết…”
Anh đeo nhẫn vào tay cô, rồi bế cô xoay tròn trong không trung, tiếng pháo hoa nổ tung trên nền trời.
Khoảnh khắc ấy…
Tưởng như cả thế giới cũng ghen tỵ với hạnh phúc của họ.
Đêm ấy.
Cô nằm trên giường trong căn biệt thự biển.
Vẫn là váy cưới trắng, nhưng đã bị kéo lệch khỏi vai, để lộ làn da mịn, dấu hôn đỏ hồng dọc cổ.
“Anh… định yêu em trong váy cưới luôn hả?”
“Không có gì thiêng liêng hơn việc em mặc váy cưới – và rên tên anh.”
Anh cúi xuống, mút nhẹ đầu n.g.ự.c cô qua lớp ren mỏng, tay lần vào khe đùi, xoa lên nơi ướt át.
“Ưm… ướt quá rồi…”
“Vì người em yêu cầu hôn em.”
“Được. Vậy thì cưới em… theo kiểu anh muốn…”
Anh đặt chân cô lên vai, đẩy thẳng vào, không báo trước.
“Áhh—! Thiên Phong…! Mạnh quá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ga-cho-anh-em-chi-co-the-yeu-minh-anh/chuong-24-man-cau-hon-mau-va-hoa-va-bi-mat-song-day-tu-qua-khu.html.]
“Cưới em rồi… anh có quyền.”
Từng cú thúc sâu và mạnh như gào lên tình yêu độc chiếm. Cô rên gấp gáp, tay ôm lấy gáy anh, chân quấn ngang hông, không còn gì là tỉnh táo.
“Anh là… của em…”
“Không. Em là tất cả của anh.”
Khoảnh khắc hai người cùng chạm đỉnh, anh cắn nhẹ vai cô như đánh dấu quyền sở hữu vĩnh viễn.
Nhưng—
Ngay khi cô thiếp đi trong vòng tay anh…
Rầm!!!
Cửa phòng bật mở. Tiếng hét vang lên từ tầng dưới.
Một trong các vệ sĩ lao vào:
“Thiếu gia! Có một người đàn ông lẻn được vào hệ thống! Hắn đang tìm gặp cô Lâm An!”
Cả hai bật dậy. Cô còn chưa kịp mặc lại váy cưới, anh đã choàng áo khoác cho cô, siết c.h.ặ.t t.a.y cô lại.
“Tôi sẽ bảo vệ em. Dù là ai – cũng không được chạm đến.”
Cả hai chạy xuống sảnh.
Và họ thấy hắn.
Một người đàn ông cao lớn, gương mặt gầy nhưng đôi mắt giống Lâm An đến kỳ lạ.
Gã nhìn cô chằm chằm – rồi khàn giọng:
“Vy Anh… là em thật sao? Là em còn sống thật sao?”
Cô run lên.
“Anh… là ai?”
Gã khóc.
“Tôi là anh trai ruột của em. Là người đã bị chính Trịnh Duy Khánh nhốt suốt 15 năm… chỉ để con bé Vy Anh trở thành công cụ thù hận của ông ta.”
Toàn bộ không gian c.h.ế.t lặng.
Hàn Thiên Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y cô — ánh mắt không còn tin nổi.
“Anh trai ruột…? Vậy… em thật sự là Vy Anh ruột thịt? Không phải tráo đổi?”
Gã kia lấy ra một sợi dây chuyền.
“Cha mẹ ruột của em đã gửi nó cho tôi… trước khi c.h.ế.t vì bị hãm hại. Em không bị tráo. Em là Vy Anh thật – nhưng Trịnh Duy Khánh g.i.ế.c gia đình em để nhận nuôi và biến em thành thứ vũ khí!”
Lâm An quỵ xuống sàn.
Toàn bộ quá khứ… như vỡ vụn.
Cô không bị tráo. Cô là Vy Anh m.á.u thịt. Nhưng lại bị kẻ g.i.ế.c cha mẹ mình nuôi lớn – và lập trình để trả thù người vô tội.
Hàn Thiên Phong ôm lấy cô:
“Không sao. Dù là Vy Anh, hay ai – em vẫn là người anh yêu nhất. Và anh sẽ lật đổ cả quá khứ khốn kiếp ấy, để em được sống lại một lần – với tên gọi mà em chọn.”