FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 432: Buổi tối của hai người

Cập nhật lúc: 2025-11-12 10:42:27
Lượt xem: 495

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chớp mắt qua một năm nữa. Sau Tết Dương lịch, Hạ Tứ công tác tại Hồng Kông hơn một tháng, hai đứa trẻ cũng sớm nghỉ đông, lớn trong nhà sốt ruột gặp các cháu.

Nguyễn Thanh Âm dứt khoát sắp xếp hành lý, đưa con về ở biệt thự cũ. Mỗi ngày xa hơn, nhưng cô cũng thể chịu đựng.

Trong hẻm vang lên tiếng bước chân tuyết “cạch cạch”, Nguyễn Thanh Âm che ô về phía ánh đèn, tiếng ù ù trong tai là sóng điện thoại, giọng trầm ấm, nam tính của Hạ Tứ vang lên:

“Về nhà ?”

“Ừ, gần tới .” Nguyễn Thanh Âm xoa tay, chôn mặt khăn quàng, thở trắng bốc lên trong đêm tuyết mờ ảo.

“Sao để lái xe đưa em ?” Hạ Tứ chút trách móc, đổi sang tai bên điện thoại, tới cửa kính khách sạn, ánh đèn cảng Victoria lung linh, như vàng vụn rải mặt nước.

“Tuyết nhiều, đừng làm phiền , em bắt taxi cũng như thôi.” Giọng cô trầm, mang chút âm mũi.

“Giọng ? Bị cảm ?” Hạ Tứ nhíu mày, đồng hồ tường, “Sáng nay nhắn tin cho em, em xem ? Đêm qua Bắc Kinh phát cảnh báo bão tuyết màu xanh lúc 10 giờ, em mặc ấm hơn, cả ngày cứ thích làm , vẫn còn trẻ mà?”

Nghe Hạ Tứ nhắc nhở, cô chỉ ậm ừ vài tiếng, bước nhanh hơn. Nguyễn Thanh Âm chuyện tài xế lái xe hẻm; sáng còn nắng, mặc mỏng, giờ trong tuyết, gần như tê cóng.

Cô đẩy cánh cổng sắt hoa văn, đèn cảm ứng trong sân lượt bật lên.

“Ngày mai về kịp ?”

Một lát im lặng ở đầu dây, giọng đàn ông trầm khàn, cố ý hạ thấp, len lỏi tim cô:

“Em nhớ ?”

“Cả hai là vợ chồng lâu , còn hỏi nhớ ?” Nguyễn Thanh Âm mở cửa, ấm trong nhà trộn cùng hương trầm thoang thoảng ùa , khiến cô run một cái.

Hạ Tứ nhíu mắt, thích kiểu : “Nguyễn Thanh Âm, vợ chồng lâu năm thể nhớ ?”

“Đừng xen , mai là đêm Giao thừa, già và con trẻ đều mong sum họp.”

Cô nhẹ nhàng cởi áo khoác và khăn quàng, vô tình đầu ngón tay chạm qua tai, cảm giác lạnh khiến run lên.

Hạ Tứ vé máy bay bàn, mỉm : “Có thể sẽ về, cũng chắc, trừ khi…”

“Trừ khi gì?” Nguyễn Thanh Âm dừng bước lên cầu thang, nhẹ nhàng hỏi.

“Trừ khi… em nhớ , đón Giao thừa cùng .”

Cô đỏ mặt, “Ai mà cơ chứ.”

Hạ Tứ khẽ, “Con cái ngủ ?”

“Rồi.” Nguyễn Thanh Âm nhẹ đẩy cửa phòng trẻ em, trong hôn má con trai, đắp chăn cho các bé.

“Ăn ?”

“Em đói, chỉ buồn ngủ.”

Hạ Tứ gật, dặn cô tắm sớm nghỉ, hai kết thúc cuộc gọi.

Nguyễn Thanh Âm tắm nước nóng, cơ thể ấm lên dần, tay chân lạnh cũng bớt .

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa phòng ngủ, giờ còn ai nữa?

Hạ Tứ? Anh về sớm ?

Cô mở cửa, bảo mẫu cầm khay, đó một bát sứ và một hộp thuốc cảm:

“Anh Tứ gọi về, ăn cơm, bảo nấu bát mì nhạt dễ tiêu, ăn khi còn nóng, uống thuốc nghỉ ngơi.”

Nguyễn Thanh Âm ngạc nhiên, đó ngại ngùng: “Giờ muộn …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-432-buoi-toi-cua-hai-nguoi.html.]

“Không phiền , bếp để sẵn canh gà hầm cho cô, chỉ lấy nấu mì thôi.”

Bảo mẫu làm việc nhiều năm ở nhà Hạ Tứ, từ nhỏ chăm sóc , đối với dĩ nhiên cảm tình đặc biệt. Bà quý cô, xinh , hiền hòa, lễ phép, chuyện chậm rãi, hành xử cũng tế nhị.

tinh ý, ở lâu, đặt bát mì bàn tròn rút lui.

Nguyễn Thanh Âm bát mì, bảo mẫu hớt bỏ mỡ gà, nước trong, sợi mì tự làm, hai cọng cải xanh, kèm một quả trứng rán.

Cô chụp hình gửi cho Hạ Tứ.

Ngay lập tức, cuộc gọi video tới.

“Giữa đêm phiền bảo mẫu, .”

Hạ Tứ gật, : “Ăn khi còn nóng một chút, uống nước canh, mồ hôi, đừng cảm.”

Nguyễn Thanh Âm cố nén, “Thật lạnh.”

Hạ Tứ hừ lạnh, “Nhiệt độ Bắc Kinh tối nay gần âm 9 độ, em lạnh ? Cả chỉ giỏi thôi.”

“Còn chuyện gì? Em ăn thôi.”

Hạ Tứ lạnh lùng cô, “Ăn , gọi điện cho ảnh hưởng gì .”

Nguyễn Thanh Âm ngoan ngoãn đáp, đặt điện thoại cạnh chậu cây.

“Tối nay ăn mập ?”

Hạ Tứ vui, mặt lập tức lạnh: “Xem khuôn mặt nhỏ xíu , mập? Gầy tay còn , ăn .”

“…” Cô bĩu môi, ý gì!

Cô cầm muỗng, uống một ngụm nước dùng thơm ngon, nấm và cà rốt, vị đậm đà, hậu vị lâu.

Nguyễn Thanh Âm uống nhắm mắt thỏa mãn, cầm muỗng uống thêm một ngụm.

Hạ Tứ chống cằm, chăm chú cô ăn, như một chú chuột hamster nhồi nhét đồ ăn.

Cô ăn nửa bát thì ngán, , ép ăn thêm vài miếng.

“Uống thuốc .”

Nguyễn Thanh Âm rót nước ấm, pha thuốc cảm, hiếm hoi cãi .

Cô thực sự lạnh, gần Tết, sức đề kháng già và trẻ con kém, nếu lây sang họ thì .

Cô đánh răng xong, lên giường.

“Em ngủ đây.”

“Ngủ , cũng làm phiền.” Hạ Tứ cũng cầm điện thoại, kéo chăn lên , “Hai cùng ngủ, còn cần mặc quần áo ? Sao giờ khách sáo ?”

“…” Nguyễn Thanh Âm chịu nổi, mắng: “Anh ?”

Hạ Tứ thích trêu cô, khẽ, đôi mắt sâu hun hút trong phòng tối, chớp, cô: “Anh nhớ em.”

“Ồ.” Cô vui thầm, nhưng vẻ ngoài vẫn bình thản.

“Hạ Tứ… em buồn ngủ .”

“Ừ, ngủ .”

Hai gì nữa, màn hình, nghĩ về thương, buồn ngủ dần bao trùm. Nguyễn Thanh Âm hạ mi dài, khuôn mặt trắng như sứ càng thêm xinh .

Hạ Tứ giơ tay, vuốt nhẹ gương mặt nhỏ màn hình, khẽ : “Chúc ngủ ngon.”

Anh lưu luyến ngắt kết nối, quần áo, cầm vé máy bay, lên đường trở về Bắc Kinh.

Loading...