Khuôn mặt Lâm Dịch cũng ửng đỏ, đôi mắt đen sâu phủ một tầng nước. Anh mím môi, cuối cùng chỉ khẽ một câu:
“Trời lạnh, đưa cô về .”
Hạ Tứ nhạt, ánh càng thêm tối tăm, giọng trầm thấp:
“Trưởng phòng Lâm, vượt quá giới hạn .”
Anh thêm nữa, tháo áo khoác , cúi trong xe. Không chút do dự, gỡ chiếc áo lạ Thanh Âm, vứt sang bên cạnh, kéo tay cô dậy, khoác lên cô chiếc áo của chính , cẩn thận buộc chặt hai ống tay áo ngực, để cô lạnh.
Thanh Âm ngủ say, gương mặt ửng hồng, khóe môi khẽ cong như một đứa trẻ, trông ngoan đến lạ. Hạ Tứ cô, lòng dâng lên một cơn tức nghẹn — đau, thương, giận.
Anh cúi xuống, ôm cô lòng. Cô khẽ cựa , đầu tựa lên n.g.ự.c , như tìm nơi an , yên lặng chìm giấc ngủ.
Hạ Tứ mím môi, ánh mắt lạnh như gió đêm. Anh bước tới mặt Lâm Dịch, khẽ nghiêng , giọng lạnh buốt:
“Đi thong thả. Không tiễn.”
Lâm Dịch theo bóng rời , ôm con gái trong vòng tay như bảo vật.
Gương mặt — từng thấy vô trong mơ.
Những năm tháng ở nước ngoài, mỗi giật tỉnh dậy, căn phòng vẫn tối, hòm thư điện tử trống rỗng, chỉ ánh sáng bình minh rọi qua khung cửa sổ đỏ. Anh từng bên cửa sổ , ánh mặt trời nhuộm vàng giáo đường, bầy chim trắng lượn qua bầu trời xa, chỉ mong thể vượt qua ngàn núi vạn sông để gặp trong lòng.
Giờ đây, chỉ thể — khác bế căn biệt thự sáng đèn.
Ánh sáng tầng một tắt .
Rồi tầng hai cũng dần tối.
Chỉ còn một căn phòng tầng vẫn hắt ánh sáng dịu mờ.
Lâm Dịch hít sâu, nhỏ với tài xế:
“Quay con hẻm khi nãy .”
Người tài xế ngập ngừng:
“Anh về nhà ?”
Lâm Dịch khẽ lắc đầu, giọng như với chính :
“Tôi đánh mất… một thứ quan trọng.”
Quan trọng đến mức… thể lấy nữa.
Trong khi đó, Hạ Tứ nhẹ nhàng đặt Thanh Âm xuống giường. Anh cẩn thận tháo bỏ lớp áo ngoài ướt lạnh, chỉ để cho cô lớp áo mỏng nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-152-gio-hoa-chang-hieu-long-nguoi-uong-phu-tinh-xua.html.]
Phòng ngủ sưởi ấm, nhưng men trong khiến cô nóng bừng, yên, đôi tay khẽ kéo cởi vạt áo.
Hạ Tứ lấy khăn ấm lau mặt cho cô, động tác dừng khi thấy cô vẫn đang loạng choạng cử động.
Giọng trầm khàn, pha chút bất lực:
“Thanh Âm, đừng nháo nữa… Nếu em còn như , thật sự chắc thể nhẫn nhịn .”
Anh cúi , thở giao hòa cùng mùi rượu nhè nhẹ.
Cô gái trong vòng tay vẫn ngây ngô mơ màng, vô thức tìm kiếm ấm, tay khẽ chạm áo , động tác ngập ngừng, vụng về nhưng khiến tim siết chặt.
Ánh mắt Hạ Tứ trầm xuống. Anh siết nhẹ vai cô, giọng khàn đặc, như dằn nén tất cả lý trí còn sót :
“Em … đang làm gì ?”
Câu hỏi rơi gian im lặng.
Cô đáp, chỉ khẽ gọi tên trong thở đứt quãng, giọng mơ hồ như gió lay qua hoa mềm.
Trong thoáng chốc, lý trí tan rã.
Anh cúi xuống, ôm lấy cô, nụ hôn rơi nhẹ như chạm cánh hoa.
Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ của chiếc đèn góc. Ngoài cửa sổ, gió xuân khẽ lay, cánh hoa đào rơi lả tả, phủ một màu hồng nhạt lớp rèm trắng mỏng manh.
Đêm xuân yên ả, gió mang hương hoa, thời gian như ngừng …
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Lâm Dịch cửa hàng tiện lợi, trong tay là nửa chai rượu mận còn .
Anh ngửa đầu uống từng ngụm, vị rượu chua ngọt lan tỏa, cay đến nơi lồng ngực.
Trước mắt , hàng cây đào đang nở rộ, cánh hoa theo gió bay lả tả, hệt như đêm sinh nhật năm hai mươi bốn tuổi của Thanh Âm.
Chỉ khác là, năm hoa, chỉ tuyết.
Anh một quãng đường dài trong màn đêm phủ trắng, tiếng bước chân lạo xạo tuyết như vang vọng trong tim.
“Thanh Âm… sinh nhật vui vẻ.”
Anh khẽ , ngửa đầu hoa bay, ánh đèn hắt khuôn mặt lẫn trong bóng tối.
Một cánh hoa rơi xuống, chạm môi , tan theo gió.
Lâm Dịch đưa tay giữ — nhưng gió vô tình, hoa hiểu lòng .
Tựa như tình , chỉ còn nỗi tiếc thương tên.
🌸 Gió chẳng hiểu lòng, hoa chẳng ý — chỉ còn , cô độc giữa đêm xuân.