Hoắc Huân cúi đầu ngửi thử, đúng là mùi rượu nồng nặc. Anh gượng:
“Xin , rượu đổ lên .”
Giang Diệu Cảnh liếc một cái, rõ ràng tin lời.
Dù gì Hoắc Huân cũng theo lâu, tính tình hiểu quá rõ.
Chỉ là, chuyện cả đời thì cũng chẳng giúp gì.
Anh chỉ buông một câu:
“Không đến mức thế .”
Ý là đừng để chuyện đối tượng mà quá bận tâm.
Hoắc Huân hiểu, cảm thấy chút hổ, gãi đầu một tiếng.
Trần Việt :
“Có cần bầu bạn ?”
“Không cần.” Hoắc Huân lập tức từ chối.
Cố Ái Lâm đang mang thai, nào dám giành mất thời gian của Trần Việt lúc .
Chuyện đó vẫn tự lượng sức.
Song Song chạy tới nắm tay :
“Chú Hoắc Huân, để con ở bên chú nhé.”
Hoắc Huân cúi đầu nó, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt:
“Song Song ngoan quá.”
Song Song thở dài:
“Không còn cách nào khác, ai bảo con cũng là độc chứ.”
Hoắc Huân: “…”
Cố Ái Lâm xen :
“Song Song, con độc , con còn Tinh Tinh mà.”
Hoắc Huân: “…”
…
Cố Ái Lâm nhận bầu khí gì đó , vô tội sang Trần Việt, khẽ hỏi:
“Em sai gì ?”
Trần Việt lắc đầu:
“Em chẳng sai gì cả.”
Anh đỡ lấy tay cô:
“Chúng về phòng thôi.”
“Chờ chút .”
Cố Ái Lâm :
“Moi đều ở đây mà.”
Trần Việt đáp:
“Người bảo phụ nữ mang thai thì ngốc ba năm, em mới năm đầu thôi, hai năm nhớ bớt .”
Cố Ái Lâm , trừng mắt:
“Ý là em sai ?”
Hoắc Huân làm gì để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt , vội :
“Không hề, em chẳng sai gì .”
Cố Ái Lâm :
“Em tính thẳng, nếu lỡ gì , mong đừng để bụng nhé.”
“Không , .” Hoắc Huân vốn chẳng nhỏ nhen.
“Thế thì về phòng thôi.”
Tống Uẩn Uẩn tắm cho Song Song, hôm nay nó chơi quá nhiều, rửa ráy sạch sẽ, đồ mới.
Trần Việt dìu Cố Ái Lâm về phòng họ.
Về đến nơi, Cố Ái Lâm như chợt nhớ , Trần Việt:
“Anh qua ở cùng Hoắc Huân . Bọn đều đôi, chỉ mỗi một , tội nghiệp lắm.”
Trần Việt hỏi:
“Còn em ở một thì buồn ?”
“Em chơi cả ngày , giờ cũng mệt, ngủ một lát.” Nói cô xuống giường.
Trần Việt hỏi:
“Không tắm ?”
“Không, chờ về em tắm cùng.” Cố Ái Lâm nhắm mắt.
Trần Việt cô hai giây:
“Cũng , em mà tắm một , lỡ trượt ngã thì nguy. Vậy sang xem Hoắc Huân một chút, ngay.”
Cố Ái Lâm phẩy tay:
“Đi , .”
Trần Việt cúi xuống kéo chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán:
“Ngủ .”
Cố Ái Lâm khẽ “ừ”.
Anh ngắm cô vài giây mới rời phòng, khép cửa thật nhẹ.
Đi đến phòng Hoắc Huân, gõ cửa.
Không ai mở. Anh gõ thêm mấy , vẫn im lìm.
Đang định , cửa bỗng mở , Hoắc Huân để trần nửa .
Trần Việt: “…”
Anh liếc trong:
“Không làm phiền chứ?”
Hoắc Huân trợn mắt:
“Trong phòng chỉ thôi.”
“Chỉ một , mà cởi thành thế ?” Trần Việt cố ý trêu, “Nếu bạn gái thì cứ , lập tức ngay. Đừng chối, mà bước thấy cái gì nên thấy, đừng trách.”
Hoắc Huân gạt :
“Cút . Trong phòng tiên nữ, đừng làm phiền.”
Trần Việt ầm:
“Nếu tiên nữ, còn để ngày ngày trêu vì ế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-927-mot-dai-my-nu.html.]
Anh bước :
“Được , , đùa chút thôi.”
Hoắc Huân rót nước:
“Tôi đang chuẩn tắm, ở cùng vợ, chạy sang phòng làm gì?”
Anh đặt ly nước mặt Trần Việt:
“Tôi thẳng như thước đấy, đừng mơ tưởng bẻ cong .”
“Cút, vớ vẩn.” Trần Việt hừ, “Xem chẳng gì buồn bã cả, vợ bảo qua bầu bạn, ai dè còn rảnh rang đùa giỡn, đúng là chẳng cần ai ở cùng.”
Hoắc Huân đáp:
“Vợ thật .”
Trần Việt đắc ý:
“Chứ còn gì nữa.”
“Đừng tự đắc quá.” Hoắc Huân trừng, “Khiêm tốn chút .”
Trần Việt khoát tay:
“Không kiêu . Lấy ví dụ Song Song, nó gọi là . Còn gọi và Thẩm Chí Khiêm đều là chú. Tôi khác hẳn nhé.”
Hoắc Huân: “…”
Thằng sang đây khoe khoang ?
Anh cầm ly nước:
“Tin , gọi Thẩm Chí Khiêm, hai chúng hợp sức nấu lẩu luôn?”
Trần Việt :
“Hôm nay Thẩm Chí Khiêm bận .”
Người còn đang đêm tân hôn, thời gian để ý tới ai?
Hoắc Huân vốn chẳng , kết quả Trần Việt đến an ủi thì thôi, khiến thêm bực.
“Về phòng , ở cùng vợ . Tôi cần bầu bạn. Anh ở đây thêm chút nữa, chắc đoản thọ mất.”
Trần Việt giả vờ hiểu:
“Tại đoản thọ?”
Hoắc Huân: “…”
“Đừng chọc nữa.” Anh bắt đầu tháo thắt lưng. “Tôi tắm, định đây đấy chứ?”
Trần Việt tỉnh bơ:
“Anh cứ cởi, đàn ông cả, ai chả giống . Anh khoe cũng chẳng thèm , tự .”
Hoắc Huân: “…”
“Cậu thật vô liêm sỉ!” Anh ngạc nhiên.
Trần Việt từ bao giờ cũng mặt dày thế ?
Anh :
“Để chọc vui thôi.”
Hoắc Huân: “…”
Ai đời “chọc vui” kiểu ?
Anh là lớn nhé?
Nghe cái từ “chọc vui” cứ thấy trẻ con làm .
“Anh thì , tùy.” Hoắc Huân hậm hực phòng tắm.
Trần Việt cũng chẳng , lười biếng ngả sofa, xoay xoay cổ.
— Reng reng…
Điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy , bắt máy.
Đầu bên vang lên giọng Thẩm Chí Khiêm.
Trần Việt tưởng nhầm, cúi xuống màn hình, quả đúng là Thẩm Chí Khiêm. Sao gọi giờ ?
“Giờ nên là đêm tân hôn của ? Sao gọi cho ?”
Thẩm Chí Khiêm đáp:
“Đêm tân hôn nào quan trọng bằng hạnh phúc của em chứ?”
Trần Việt hiểu:
“Ý gì?”
Thẩm Chí Khiêm :
“Tôi giới thiệu một cô gái cho Hoắc Huân.”
Trần Việt: “…”
Anh cạn lời.
Ngày cưới của , thế mà còn nghĩ đến chuyện làm mai cho bạn.
là tận tâm với em!
“Cậu .”
Thực Thẩm Chí Khiêm cố tình chọn hôm nay, mà là vì An Lộ đến kỳ, chẳng thể làm gì. lúc Đoàn Kỳ Thụy bảo một em họ.
Thẩm Chí Khiêm lập tức nghĩ đến Hoắc Huân.
Trần Việt liếc phòng tắm:
“Tôi thấy Hoắc Huân chẳng mấy khi tin mấy chuyện giới thiệu .”
Thẩm Chí Khiêm im vài giây:
“Ý là thôi ?”
“Thôi thì tiếc quá, dù cũng là một cô gái xinh.”
Thẩm Chí Khiêm: “…”
“Thế , sẽ đưa ngoài, bảo cô gái chờ ở quán bar đối diện khách sạn.”
Thẩm Chí Khiêm hỏi:
“Ý là ?”
“Thì cứ coi như duyên phận. Nếu là chúng sắp đặt, chắc chắn sẽ chịu.”
Hoắc Huân chẳng tìm bạn gái, mà là quá kén chọn.
Dù Tống Uẩn Uẩn xinh bậc nhất, Cố Ái Lâm cũng xinh, An Lộ lúc hủy dung cũng là một đại mỹ nữ.
Vợ bạn bè ai nấy đều rạng ngời. Mấy cô gái bình thường quả thực chẳng lọt nổi mắt .
Anh là do kén chọn nên mới đến giờ yêu, chứ thật sự ai.
Thẩm Chí Khiêm ngẫm nghĩ, thấy cũng chẳng còn cách nào khác, bèn :
“Được, cứ làm theo cách .”