Cô gần như theo phản xạ mà lau nước mắt, cố giả vờ như chuyện gì.
“Anh… ở đây ?” – An Lộ căng thẳng hỏi.
Thẩm Chi Khiêm :
“Là Uẩn Uẩn cho , em gặp . nghĩ, sớm muộn gì hai cũng đối mặt, chi bằng gặp bất ngờ như thế còn hơn.”
An Lộ nhanh liền thở , gật đầu:
“Ừ, cũng đúng.”
Thẩm Chi Khiêm cô chăm chú:
“Em cần cảm thấy hổ, cũng cần thấy khó xử. Giữa chúng , cần khách sáo.”
An Lộ khẽ mím môi, khẽ “ừm” một tiếng.
Anh tiếp tục:
“Thật , Tinh Tinh cũng nhiều. Người bảo mẫu mới , tuy ruột của bé, nhưng tận tâm và chuyên nghiệp. Tinh Tinh chăm sóc . Anh là Uẩn Uẩn chuyển lời, làm em nghĩ con yên , để em lo lắng mà về.”
An Lộ ngẩng lên, ánh mắt phức tạp:
“Từ khi nào cũng trở nên đầy tính toán như ?”
Thẩm Chi Khiêm hỏi ngược :
“Đây coi là tính toán ? Anh chỉ tìm đủ cách để kéo em về, về bên , về bên Tinh Tinh. Nếu em ích kỷ, thừa nhận, đúng, chính là ích kỷ.”
Không đợi cô trả lời, tiếp:
“Xin em hãy tin . Cho , cho em, và cho Tinh Tinh một cơ hội.”
An Lộ khẽ rủ mắt xuống, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Ừm.”
Thẩm Chi Khiêm mỉm :
“Em đây nghỉ một chút, rót cho em ly nước. Tinh Tinh tạm thời tỉnh .”
Anh xoay bước phòng khách.
Người bảo mẫu cho nghỉ từ , trong nhà giờ chỉ còn hai .
An Lộ xuống ghế sofa, Thẩm Chi Khiêm rót nước đưa cho cô đối diện.
Bầu khí chút ngượng ngập.
Anh mở lời:
“Nghe Tinh Tinh , chắc em lo lắng lắm ?”
An Lộ gật đầu, thành thật đáp:
“Ừ, em lo.”
Cô khẽ , thêm:
“Trước đây em như … Có con ai cũng sẽ đổi ?”
Thẩm Chi Khiêm cô:
“, ai cũng trải qua nhiều chuyện, tâm tính sẽ trưởng thành hơn, tính cách cũng khác . Trước đây quá non nớt, thể cho em cảm giác an ?”
An Lộ khẽ lắc đầu:
“Trước đây … là lương thiện, đơn thuần.”
“Còn thiếu trưởng thành, thiếu kiên định.” – Thẩm Chi Khiêm bổ sung.
Anh nghiêm túc mắt cô:
“Sau sẽ nữa. Tin .”
An Lộ ngẩng đầu .
Tay cô siết chặt chiếc cốc, ngón tay trắng bệch, trong lòng dậy sóng.
“Em … vẫn luôn là .”
Thẩm Chi Khiêm bật :
“Vậy , trong lòng em, đánh giá về vẫn khá cao.”
Không khí dần trở nên ấm áp hơn.
lúc , tiếng của Tinh Tinh vang lên.
Hai gần như đồng thời dậy.
Thẩm Chi Khiêm :
“Cùng thôi.”
An Lộ gật đầu.
Họ cùng phòng.
Thẩm Chi Khiêm bên cạnh, giành bế con, An Lộ nhớ con đến mức nào.
Quả nhiên, cô vội vàng bế con gái lên, áp gò má bé bỏng mềm mại mặt :
“Bảo bối, nhớ ? Mẹ nhớ con lắm.”
Không tình mẫu tử linh ứng, Tinh Tinh lập tức nín , đôi mắt tròn xoe mở .
An Lộ xúc động:
“Xem con vẫn quên .”
Thẩm Chi Khiêm khẽ :
“Em là nó, nó vĩnh viễn sẽ quên em. Chính em cho con cơ hội đến với thế giới .”
An Lộ cúi đầu, con mà nghẹn ngào:
“Đã lúc em từng nghĩ… sẽ giữ con bé. Bây giờ nghĩ , em thật tệ.”
Thẩm Chi Khiêm sững sờ, ngờ cô từng ý định đó.
Anh trầm giọng hỏi:
“Vậy vì cuối cùng em vẫn giữ ?”
An Lộ né tránh:
“Vì Dương Minh Thạc.”
Câu , cô cố ý, chỉ để thử xem Thẩm Chi Khiêm để ý .
Quả nhiên, nét mặt thoáng biến đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-908-phu-dinh-ban-than.html.]
An Lộ liền hỏi:
“Anh để ý ? Anh là quá khứ của em. Nếu ở bên em, nghĩa là luôn đối mặt với quá khứ đó. Anh thực sự suy nghĩ kỹ ?”
Thẩm Chi Khiêm lắc đầu:
“Anh chỉ bất ngờ vì em từng ý định giữ Tinh Tinh, chứ để ý. Em đừng coi vô dụng như thế.”
An Lộ thở dài:
“Là khuyên em giữ đứa bé.”
Lần cô thử thách nữa, mà thật sự hiểu – Dương Minh Thạc từng là một .
Thẩm Chi Khiêm khẽ gật đầu:
“Anh .”
Ngày hôm .
An Lộ cùng Tống Uẩn Uẩn đến gặp bác sĩ tâm lý.
Trên đường, cô :
“Hôm qua chị gặp Thẩm Chi Khiêm .”
Tống Uẩn Uẩn bất ngờ, hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
An Lộ ngẫm nghĩ một lát, trả lời:
“Anh đổi nhiều.”
Uẩn Uẩn :
“Thay đổi theo hướng ? Chị thích bây giờ hơn hơn?”
An Lộ suy nghĩ :
“Không giống .”
Trước , Thẩm Chi Khiêm tỏa sáng như ánh mặt trời. Hai đều học y, nhiều đề tài chung.
Còn bây giờ, khiến cảm thấy an , thể gánh vác chuyện.
Uẩn Uẩn gật gù:
“Quả nhiên, trải qua nhiều sóng gió thì con sẽ trưởng thành.”
An Lộ cũng thừa nhận:
“ . Giá như thể như bây giờ ngay từ đầu, lẽ giữa bọn chị nhiều ngăn cách như thế.”
Khi đến nơi, cô :
“Để chị tự .”
Uẩn Uẩn gật đầu:
“Ừ, em chờ ngoài .”
An Lộ gõ cửa bước .
Phòng khám sáng sủa, giản dị. Trên bàn rộng chỉ vài cuốn sách. Một đàn ông trẻ đeo kính bên trong, dáng vẻ hiền hòa.
Anh mỉm :
“Cô An Lộ?”
Cô gật đầu.
“Ngồi .”
Cô xuống.
Bác sĩ tâm lý :
“Tôi bác sĩ Tống kể sơ qua tình trạng của cô.”
An Lộ khẽ gật.
“Cô thể chấp nhận việc hỏi khá chi tiết chứ?”
Cô gật đầu nữa.
Bác sĩ mở sổ tay, giọng bình thản:
“Đã bao nhiêu từng xâm hại cô?”
Đôi tay đặt đùi An Lộ lập tức siết chặt, cả rõ ràng căng thẳng.
Bác sĩ dịu giọng:
“Đừng sợ. Dù ký ức đau đớn, nhưng chỉ khi đối diện với quá khứ thì mới thể buông bỏ . Cô quen , vì cứ mạnh dạn , những điều cô lo lắng, sợ hãi, hãy hết.”
An Lộ nhắm mắt …
Những hình ảnh đau khổ từng trải hiện lên rõ ràng trong đầu.
Từng cảnh, từng cảnh, đều khắc sâu như d.a.o cắt.
Cả cơ thể cô run lên vì đau đớn.
“Lúc đó, trong đầu chỉ một ý nghĩ… Tôi sẽ sống nổi nữa.”
Bác sĩ gật đầu.
“Có bây giờ, chỉ cần đàn ông đến gần, cô liền sinh phản kháng, lập tức nhớ cảnh tượng ngày hôm đó, khó mà chấp nhận ?”
An Lộ đáp nhỏ:
“ .”
“Cô hiện tại yêu ? Có đàn ông mà cô thích ?”
An Lộ trầm mặc.
Cô nghĩ đến Thẩm Chi Khiêm.
Một lúc , cô lắc đầu:
“Không còn là yêu nữa.”
Bác sĩ hỏi:
“Tại ?”
An Lộ cúi mắt:
“Trước đây đúng là từng yêu, từng thích. bây giờ, cảm thấy với còn cùng một thế giới. Anh vẫn là , Thẩm Chi Khiêm ngày càng xuất sắc. Còn thì… hỗn loạn, tàn tạ, xứng với .”
Bác sĩ cô, chậm rãi :
“Thật , điều cô ‘ còn yêu’… chắc là sự thật. Cô chỉ đang phủ định chính . Cái mà cô từ chối tình yêu, mà là cảm giác bản xứng đáng.”