An Lộ vẫn lưng về phía :
“Cúc áo của bung , rõ ràng thấy mà nhắc nhở, đó gọi là tôn trọng ?”
“ thấy gì… là, em thấy chút gì đó?”
Thẩm Chi Khiêm do công việc mệt mỏi , ngả , mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Anh thật sự cố ý.
mà đúng là…
Anh là một đàn ông bình thường, huống chi đó là phụ nữ thích.
Anh thật sự ý nghĩ!
Nếu như động lòng, mới là bệnh.
Anh bình thường, cả cơ thể lẫn sinh lý đều khỏe mạnh.
An Lộ cắn môi, gắng sức đè nén sự bất mãn.
Vì ? Vì cô nhẫn nhịn? Vì gồng vì ? Vì gánh lấy tất cả, chỉ vì đứa trẻ nhỏ bé ?
Vì cô thể nổi giận? Không thể phản kháng?
“Thẩm , hôm nay nghỉ ngơi , để ru Tiểu Tinh ngủ, chúng kết thúc cuộc gọi ?”
Cô vẫn lưng về phía .
Thẩm Chi Khiêm chịu:
“Em là bỏ tiền mời về, làm theo sắp xếp của . Yêu cầu của cũng quá đáng, đúng ?”
An Lộ: “…”
, giờ phút cô chỉ là bảo mẫu, là thuê về.
Cô tôn trọng yêu cầu của chủ thuê.
Thế nhưng…
Khoảnh khắc , cô thấy kháng cự đến ?
Không thể nào chấp nhận nổi!
Cô ôm chặt Tinh Tinh, chậm rãi .
Cô cúi thấp mắt, né tránh ánh của .
Thẩm Chi Khiêm chăm chú dõi theo cô, ánh mắt dồn dập, chớp lấy một , như ép buộc cô chút phản ứng với .
An Lộ cho cơ hội, đầu cúi càng lúc càng thấp.
Cứ thế giằng co trong vài phút, cuối cùng Thẩm Chi Khiêm thỏa hiệp:
“Em vất vả , chăm sóc Tinh Tinh cực nhọc quá.”
“Không vất vả, đây là việc nên làm.” An Lộ đáp nhanh.
“Em nghỉ ngơi sớm .”
Vừa dứt lời, màn hình video giữa hai tắt phụt.
Ánh sáng màn hình dần mờ , khóe mắt An Lộ cũng rơi xuống giọt lệ.
Dường như cảm nhận cảm xúc của , Tinh Tinh cũng thôi nghịch con vịt nhỏ trong tay nữa, chỉ “ư ư a a…” khe khẽ.
An Lộ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ôm con lòng.
“Con yêu, thật sự ở bên con, con lớn lên từng ngày.”
Cô khẽ mấp máy môi, thì thầm thành tiếng. Sau đó lau khô nước mắt, bế Tinh Tinh tắm.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, giọng kể chuyện khe khẽ của cô, bàn tay dịu dàng vỗ lưng con.
Rất nhanh, Tinh Tinh chìm giấc ngủ.
Bóng đêm mênh m.ô.n.g tràn tới, cảm giác cô độc từng ập xuống.
Chỉ khi ôm Tinh Tinh trong vòng tay, cô mới thấy yên lòng. Có con bên cạnh, cô mới thấy cô đơn.
Ngắm gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại, dáng ngủ an yên đáng yêu , tim cô cũng dần ấm .
Cô khẽ khàng nhắm mắt.
Đêm nay, cuối cùng cô cũng ngủ yên hơn một chút.
Thời gian tích tắc trôi qua, màn đêm tan dần, ánh sáng rạng đông dần le lói ngoài chân trời.
“Cốc cốc cốc~”
Tiếng gõ cửa vang lên từ sáng sớm.
An Lộ đánh thức, Tinh Tinh vẫn còn say ngủ, bèn nhẹ nhàng dậy mở cửa.
Ngoài cửa, Vi Vi An trong bộ dạng nhếch nhác, thấy An Lộ trong bộ đồ ngủ sạch sẽ, tinh thần tươi tắn thì mặt đỏ bừng lên vì tức.
“Cô đúng là phúc ghê đấy!” – cô nghiến răng .
An Lộ ngơ ngác.
Cô cau mày.
Rõ ràng là cô gặp chuyện vui, trút giận sang ?
“Cô chịu thiệt ?” An Lộ hỏi thẳng.
Vi Vi An lập tức như trút bầu tâm sự:
“Tôi xui xẻo c.h.ế.t ! Tôi cực khổ lắm mới mua con ngỗng ở tận Nam Thành, chạy một quãng xa như mang đến cho Thẩm tổng, thế mà chịu gặp ! Tôi tức đến phát điên, thể đối xử với như thế? Thật quá đáng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-885-qua-thuc-co-y-nghi.html.]
An Lộ cô , gì.
Cái lý “kẻ quấy nhiễu thì chẳng nên oán trách” mà cũng hiểu ?
Chủ động bám lấy , gì mà phàn nàn?
Cô lười tranh luận, trong.
“Ê, ý cô là gì đấy?” Vi Vi An cảm thấy khinh thường.
“Giang Văn Nhất, cô cho !” – cô gào lên giận dữ.
An Lộ gây chuyện, nhưng đành :
“Thẩm tổng gặp cô, cô tức cũng đừng đổ lên đầu . Tôi chọc giận gì cô .”
Cô lướt qua đối phương:
“Còn nữa, cô thảm thế ?”
“Đừng nhắc nữa! Trên đường về xe hỏng, gọi kéo xe thì điện thoại hết pin, ngủ vật vạ trong xe một đêm. Giờ thì mặt mũi rửa, răng cũng đánh!”
An Lộ hít một thật sâu:
“Thế thì rửa mặt, nghỉ ngơi một lát . Tôi cũng đồ .”
“Ê!” Vi Vi An vẫn còn tức khí.
Không chỗ phát tiết, dám xả lên ai khác, chỉ dám trút lên An Lộ:
“Cô nghĩ cô là cái gì mà dám sai bảo hả?”
An Lộ: “…”
Thật là vô lý đến mức cạn lời.
Cô vốn định để ý.
Vi Vi An càng ầm ĩ.
Sắc mặt An Lộ lạnh xuống:
“Sáng sớm thế , cô nên yên lặng một chút. Nếu làm Tinh Tinh thức giấc, sẽ báo với Thẩm rằng cô ồn ào, tính khí kém, khiến đứa trẻ thể ngủ ngon.”
Vi Vi An tức đến méo mặt, nhưng im bặt.
Vì cô thấy uy hiếp.
“Cô dám tố cáo ? Quá đáng thật!” – cô giậm chân giận dữ.
An Lộ bình thản cô:
“Đàn ông thường thích những cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn. Cô thử soi gương , lớn tiếng quát tháo, mặt mày dữ tợn thế … Nếu Thẩm tổng mà thấy, chắc sớm đuổi việc cô .”
Lời chạm đúng nỗi đau của Vi Vi An.
Cô nghẹn , hậm hực trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nén giận.
Thôi… thôi…
Cô tự trấn an bản .
Không khí mới dần yên tĩnh trở .
An Lộ nhân cơ hội rửa mặt, đồ, chăm sóc Tinh Tinh.
Vi Vi An cả đêm ngủ, mệt mỏi về phòng nghỉ.
Không còn cô quấy rầy, An Lộ cảm thấy gian yên ắng, thoải mái hơn hẳn.
Tinh Tinh thức giấc, bật vì khó chịu do tã ướt bẩn.
An Lộ nắm quy luật, sáng nào con bé cũng nặng.
Cô bế con rửa ráy, tã sạch sẽ.
Quả nhiên, Tinh Tinh liền nín , đôi mắt còn long lanh giọt lệ, vành mắt hồng hồng, đôi con ngươi đen láy đảo qua đảo .
An Lộ cúi xuống hôn lên má con bé.
Tinh Tinh lập tức nở nụ rạng rỡ.
Cô quần áo mới cho con, pha sữa.
Sau khi b.ú xong, bé nhanh chóng chìm giấc ngủ.
An Lộ tranh thủ làm ít đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa.
May là hôm nay Thẩm Chi Khiêm ở nhà, cô cần gồng che giấu, ngủ ngon buổi tối, nên tinh thần khá .
Vi Vi An , thấy An Lộ ăn sáng xong, thì cau mày:
“Cô ích kỷ quá, chỉ lo ăn một , mặc kệ đói?”
“Nhớ cho kỹ, cô đến đây là để giúp việc. Nếu để Thẩm tổng cô chỉ ham ăn lười làm, cô nghĩ còn giữ cô ? Còn cho cô ở trong nhà nữa ?” – An Lộ nhàn nhạt đáp .
Vi Vi An: “…”
Lần nữa chặn họng, cô nghiến răng bếp.
lúc đó, chuông cửa vang lên.
Ánh mắt Vi Vi An sáng lên – chẳng lẽ Thẩm tổng về?
Cô vui mừng chạy mở cửa.
Ai ngờ, cửa là Đoàn Kỳ Thụy!
“Anh… tới nữa?”
Chữ “nữa” khiến Đoàn Kỳ Thụy xong mà nhức cả đầu.
Anh mím môi, trong đầu chỉ nghĩ cách tống khứ phụ nữ phiền phức !