Cô tỉnh một phần.
“Mấy giờ ?”
Mở miệng, cổ họng cô khàn khàn.
Dương Minh Thạc , “Mười giờ.”
An Lộ nhíu mày, “Mười giờ ?”
Đã muộn như ?
Cô lập tức dậy kiểm tra con gái.
Chăn tuột xuống, cơ thể trần trụi lộ , cô sững một lát.
Mới nhớ chuyện xảy đêm qua…
Má cô đỏ.
Dương Minh Thạc khoác áo ngủ lên vai cô, “Dậy rửa mặt, chúng ăn sáng.”
An Lộ gật đầu.
Dương Minh Thạc bước xuống giường.
Thân hình rắn chắc, đặc biệt là cơ n.g.ự.c và cơ bụng, tạo cảm giác mạnh mẽ, đầy sức lực.
An Lộ thực sự cảm nhận điều đó.
Thân hình chỉ sức mạnh.
Mà thật sự khỏe mạnh!
Mọi chuyện đêm qua hiện lên trong đầu cô.
Khuôn mặt cô càng lúc càng nóng.
Cô từng nghĩ một ngày nào đó thoải mái đến .
Cô xuống giường phòng tắm.
Rửa xong, vòi hoa sen, bật nước, tiếng nước chảy ào ào vang lên, mái tóc dài đen mượt trôi xuống lưng trắng nõn như rong biển.
Ôi trời…
Lúc , Bảo Nhi tỉnh dậy!
Khóc òa lên.
An Lộ tiếng , tắt nước, mở cửa phòng tắm, định bước .
Dương Minh Thạc bước .
Anh thấy An Lộ.
Đôi mắt sâu thẳm.
An Lộ ý thức vẻ ngoài của , vội đóng cửa .
“Bảo Nhi đói ?”
Dương Minh Thạc , “Anh sẽ pha sữa cho con…”
“Không cần sữa công thức.” An Lộ ngắt lời.
Dương Minh Thạc hỏi, “Tại ?”
“Không lý do gì cả, ôm con , lát em cho con bú.”
Cả ngày lẫn đêm qua cô cho con bú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-744-ban-thich-an-gi.html.]
Hiện tại, hai bầu n.g.ự.c cô căng sữa, đau nhức!
Dương Minh Thạc hỏi gì thêm.
Anh ôm Bảo Nhi, nhẹ nhàng rung lắc trong lòng.
Mặc dù là mạnh mẽ.
khi bế em bé, cách ôm chẳng hề cẩu thả.
An Lộ tắm xong, quấn khăn tắm bước , thấy Dương Minh Thạc ở cửa sổ ôm Bảo Nhi.
Bóng lưng cao ráo.
Cách dỗ con vô cùng dịu dàng.
Cô bước tới, vòng tay từ phía ôm eo , cúi đầu Bảo Nhi.
Dương Minh Thạc , “Con đói.”
An Lộ gật đầu, “Đưa con cho em !”
Dương Minh Thạc cẩn thận đặt Bảo Nhi lòng cô.
An Lộ bế con xuống mép giường!
Đang định cởi áo cho con bú, cô nhận Dương Minh Thạc vẫn ở đó, ngẩng đầu , “Anh ngoài .”
Dương Minh Thạc đáp, “Được.”
Anh nữa.
Biết rằng An Lộ thể sẽ ngại.
Một lúc , An Lộ cho Bảo Nhi b.ú xong, quần áo cho con, chơi đùa một lúc, vì bé còn quá nhỏ nên chẳng mấy chốc ngủ.
Cô đặt Bảo Nhi xuống, quần áo sạch sẽ, bước , thấy Dương Minh Thạc giặt xong quần áo.
Cô dựa cửa.
Dương Minh Thạc cầm chậu từ ban công, thấy cô , “Cô dọn xong ?”
An Lộ gật đầu.
“Vậy thôi!”
Anh đặt chậu xuống.
An Lộ , “Lẽ em chăm sóc chứ…”
“Cái gì mà lời đó?”
Dương Minh Thạc cô, “Anh chăm sóc em. Hơn nữa, cũng nhiều thời gian, hết kỳ nghỉ là sẽ bận rộn, giúp em gì nữa . Em cần nghĩ nhiều, mà em cũng chẳng nhẹ nhàng gì, Bảo Nhi còn nhỏ, cần em chăm sóc từng phút từng giây cơ mà?”
An Lộ gật đầu.
Dương Minh Thạc ôm Bảo Nhi.
An Lộ tận hưởng khoảnh khắc yên bình .
Khoác tay Dương Minh Thạc bước ngoài.
Họ đến nhà hàng sang trọng.
Chỉ là nơi bình dân.
nhà hàng sạch sẽ, rộng rãi.
Món ăn do An Lộ gọi.
Ngại một chút là, mặc dù cô sống cùng Dương Minh Thạc một thời gian, cô vẫn thích ăn gì.
“Anh thích ăn gì?” cô hỏi.