Giang Diệu Cảnh khẽ chớp hàng mi.
Trên gương mặt còn vết thương kết vảy, đó là dấu tích ngã xuống.
Tống Uẩn Uẩn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt , lướt qua từng đường nét chân mày:
“Em vất vả lắm mới tìm , làm thể buông tay thêm nữa?”
Giang Diệu Cảnh nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp:
“Cặp vợ chồng đó cứu , thể mặc kệ họ.”
Tống Uẩn Uẩn liền :
“Vậy em cùng . Họ là ân nhân của , thì cũng là ân nhân của em.”
“Chúng nên rời khỏi đây , tính tiếp thì hơn?” – Thẩm Chi Khiêm lên tiếng đề nghị.
Anh phân tích:
“Chúng rõ đối phương là ai. Nếu hành động vội vàng, thể sẽ rơi thế động.”
Giang Diệu Cảnh trầm ngâm một lát, cũng thấy lời Thẩm Chi Khiêm lý.
Đôi mắt giờ còn thấy, mà Trần Việt vẫn tới.
Lúc mà mạo hiểm, quả thực lúc thích hợp.
“Ừ, chúng đến nơi an , bàn cách cứu .” – Giang Diệu Cảnh gật đầu.
Xe bọn họ đỗ ngay gần đó.
Tống Uẩn Uẩn dìu Giang Diệu Cảnh . Trong lúc bước , cô chợt nhận bước chân lộ rõ sự chần chừ.
Cô ngẩng đầu , phát hiện ánh mắt chẳng hề hướng về .
Giang Diệu Cảnh cúi đầu, vẻ mặt thoáng u ám:
“Anh .” – giọng khẽ khàng.
Lúc đầu Tống Uẩn Uẩn còn chìm trong xúc động, để ý đến sự bất thường .
Đến lúc , cô mới nhận điều khác lạ.
Ánh mắt thẳng, mà trống rỗng, phiêu du chẳng điểm dừng.
Một dự cảm chẳng lành ập đến, tim cô chợt thắt .
Cô khẽ nâng tay, vẫy mắt .
Anh hề phản ứng.
Đôi đồng tử chẳng hề chuyển động.
Thẩm Chi Khiêm thoáng sững .
“Diệu Cảnh…”
Anh định mở lời, thì Tống Uẩn Uẩn vội kéo tay , khẽ lắc đầu, hiệu đừng thêm.
Lúc , nội tâm Giang Diệu Cảnh hẳn đang vô cùng nhạy cảm.
Cho dù thể hiện , nhưng xưa nay, vẫn luôn là giỏi che giấu cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-721-anh-bi-thuong-roi.html.]
Bước chân Tống Uẩn Uẩn chậm , dịu dàng chăm sóc trong im lặng.
Giang Diệu Cảnh thực cũng cảm nhận sự đổi .
Cô hỏi, cũng chủ động .
Cứ thế, cả hai im lặng cho đến khi lên xe.
Thế nhưng, khi xe rời , bọn họ lập tức phát hiện.
“Pằng!”
Một tiếng s.ú.n.g vang lên, đạn b.ắ.n trúng xe.
Chiếc xe tuy xe chống đạn, nhưng khả năng phòng hộ cũng vượt xa xe thường.
Hoắc Huân lập tức nhấn mạnh chân ga, trong đoạn đường gập ghềnh mà ngoặt xe thật gấp.
Lốp xe nghiền qua lớp sỏi đá, khiến cả chiếc xe rung lắc dữ dội.
Tống Uẩn Uẩn một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn để giữ , tay vòng chặt lấy Giang Diệu Cảnh, lo sợ vì thấy mà va đập đó.
Giang Diệu Cảnh, dù đôi mắt mù lòa, nhưng với gian chật hẹp trong xe mà quen thuộc, tìm chỗ bấu víu vốn chẳng khó.
Song, làm . Anh chỉ lặng lẽ để mặc Tống Uẩn Uẩn ôm lấy .
Khóe môi nhếch lên, một nụ tự giễu.
Đến bước đường , để một phụ nữ bảo vệ.
Nên vui nên đau lòng đây?
Không thể phủ nhận, việc Hoắc Huân chọn chiếc xe là sáng suốt. Động cơ mạnh mẽ, dù đường gồ ghề, vẫn thể xoay đầu, lao nhanh về phía .
Trong xe rung lắc kịch liệt, phía kẻ địch còn nã s.ú.n.g liên tiếp.
“Keng keng keng—”
Loạt đạn từ s.ú.n.g máy rít qua, kính chắn gió phía vỡ tan.
Giang Diệu Cảnh lập tức ôm chặt Tống Uẩn Uẩn, đè cô xuống để che chắn.
Hoắc Huân siết c.h.ặ.t t.a.y lái, ga đạp tới tận cùng.
May mắn , kẻ đuổi phía xe. Đuổi theo một đoạn, bắt kịp, chúng đành bỏ cuộc.
Khoảng nửa tiếng , chiếc xe lăn bánh đoạn đường bằng phẳng, hành trình cũng êm hơn nhiều.
Vừa lái xe, Hoắc Huân hỏi:
“Giờ chúng ?”
Thẩm Chi Khiêm đáp:
“Chỗ quá hẻo lánh, tới nơi đông hơn.”
Nói , xem bản đồ, chọn điểm gần nhất:
“Đến Voss .”
Đó là một thị trấn nhỏ, cách đây xa.
“Anh thương ?” – Tống Uẩn Uẩn chợt kinh hãi khi thấy cổ Giang Diệu Cảnh loang vết máu…