【Giang Diệu Cảnh đang ở trong tay . Muốn thả thì hãy trả Thiên Huệ cho . Tôi nhắn tin cho cô, là vì cô là vợ của Giang Diệu Cảnh.】
Lông mày Hoắc Huân nhíu chặt hơn.
Anh lấy điện thoại :
“Để gọi cho Trần Việt.”
Chuyện cần bàn bạc cùng .
Tống Uẩn Uẩn đưa tay ngăn , để bấm , mà hỏi thẳng:
“Thiên Huệ… chính là Thiên Huệ Trí Năng mà đây thu mua với giá thấp đúng ?”
Hoắc Huân gật đầu:
“.”
“Có quan trọng với công ty lắm ?” – cô hỏi.
Trong lòng cô nghĩ, cho dù quan trọng đến … cũng thể quan trọng hơn Giang Diệu Cảnh.
Hoắc Huân lập tức hiểu hàm ý trong câu hỏi . Anh im lặng một lúc, nghiêm túc đáp:
“Để thu mua Thiên Huệ Trí Năng, công ty quả thực làm vài việc hợp lý cho lắm.”
Lời uyển chuyển, nhưng đó cũng là một dạng quy tắc ngầm trong giới thương trường.
Thiên Huệ Trí Năng đối với công ty mà , dĩ nhiên vô cùng quan trọng.
Bố cục thương mại sẽ đặt trọng tâm nghiên cứu và phát triển chip thông minh.
Khi , Giang Diệu Cảnh nhắm tới Thiên Huệ Trí Năng cũng chính vì trúng nhóm nhân tài nòng cốt bên trong.
Dưới trướng Nhuận Mỹ vốn ít ngành nghề, nhưng Giang Diệu Cảnh rõ ràng con đường phát triển tương lai.
Tự gây dựng một công ty tương tự, tốn thời gian, lãng phí tiền bạc.
Thu mua chính là con đường nhất.
Khi đó, Thiên Huệ Trí Năng đang thiếu hụt vốn nghiêm trọng.
Ngoài nguyên nhân nội bộ tài chính vững, thì cũng một phần nhân tố con .
Họ buộc tìm nguồn vốn bên ngoài để duy trì.
Để gom đủ tiền lớn, Vạn Huệ Cường dùng đến cả cách phát hành cổ phiếu và trái phiếu.
Nhuận Mỹ thì âm thầm lợi dụng công ty con để cho Thiên Huệ vay vốn, đồng thời ở phía ồ ạt thu mua cổ phiếu và trái phiếu của Thiên Huệ.
Đến lúc cần tay, chỉ cần tung lượng lớn cổ phiếu và trái phiếu đó, giá cổ phiếu của Thiên Huệ lập tức rớt thê thảm.
Công ty cho vay nhân cơ hội truy trách nhiệm, khiến Thiên Huệ rơi đường cùng, cuối cùng chỉ thể đồng ý bán .
Nhuận Mỹ bấy giờ mới dễ dàng thâu tóm với giá thấp.
Những chuyện , Tống Uẩn Uẩn mấy hiểu.
Đối với cô, điều duy nhất quan trọng chính là Giang Diệu Cảnh bình an trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-703-nguoi-nam-quyen-phat-ngon.html.]
Cô thẳng Hoắc Huân:
“Vậy… thể đồng ý ?”
Hoắc Huân nào dám tự quyết:
“Chúng bàn với Trần Việt và Thẩm Chi Khiêm ?”
“Còn gì bàn nữa? Người quan trọng hơn hết thảy.”
Cô phòng, do dự một lát soạn tin nhắn trả lời:
【Được.】
Sau đó cô gửi thêm một dòng:
【Tôi gặp .】
Phía bên lập tức từ chối:
【Không .】
Tống Uẩn Uẩn còn thêm thì Hoắc Huân , cô:
“Phu nhân, chúng vẫn nên bàn bạc kỹ thì hơn.”
Tống Uẩn Uẩn ném điện thoại xuống bàn, lòng đầy phiền muộn.
Có lẽ bởi cô hiểu rõ công ty sẽ ảnh hưởng thế nào, nên trong mắt cô, chẳng gì quan trọng hơn tính mạng con .
“Vậy bàn !”
Cô thoáng chốc cũng chẳng còn tâm trí tô son điểm phấn nữa, cả bứt rứt yên.
Hoắc Huân lập tức gọi điện cho Trần Việt, báo rằng Tống Uẩn Uẩn nhận tin nhắn, rõ nội dung, đồng thời cũng thêm quyết định của cô.
Đầu dây bên , Trần Việt im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Thực , khi Giang tổng ở đây, cô chính là nắm quyền phát ngôn.”
Nếu Tống Uẩn Uẩn quyết, bọn họ cũng chẳng thể ngăn cản.
Cũng thể cô sai, bởi đây là sự an nguy của Giang Diệu Cảnh.
Việc Vạn Huệ Cường bày tình thế như , cũng là một cú phản kích trong lúc dồn tuyệt cảnh.
Lỗi là ở họ, quá sơ suất, ngờ ông tay ngay máy bay.
Hoắc Huân khẽ đáp:
“Tôi hiểu . Bên lo xong việc, chúng sẽ về ngay.”
Cúp máy, Hoắc Huân sang:
“Chúng đến công ty .”
Tống Uẩn Uẩn chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Cô sấy khô mái tóc, búi gọn, tô chút son môi, cùng Hoắc Huân rời khách sạn.