FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 61: Đau Rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:36:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hoài thật sự quên mất chuyện , lúc đó khi thành bức tranh, quả thực sẽ tặng cho Tống Uẩn Uẩn.

“Chúng riêng một chút ?” Anh nghĩ rằng tặng Uẩn Uẩn nên cùng phe với .

Tống Uẩn Uẩn chính là Giang Diệu Cảnh đẩy ngã cầu thang.

Nếu , cô gãy chân.

Cô lẽ ghét Giang Diệu Cảnh.

Giờ đây, nếu thể khiến Giang Diệu Cảnh mất một khoản tiền lớn, Tống Uẩn Uẩn vui chứ?

“Ở đây cũng mà.” Tống Uẩn Uẩn phản đối việc Cố Hoài trấn tiền Giang Diệu Cảnh.

Chỉ là, cô cảm thấy Cố Hoài đang lợi dụng cô.

Số tiền , cô cũng nên hưởng một phần.

Trước đây, cô coi trọng tiền bạc.

bây giờ khác , cô thu nhập, còn con, cần lo cho Hàn Tân, thứ đều cần tiền.

Cô đành tính toán cho con và .

Cố Hoài cũng ý đồ của cô, liền về việc chia tiền mặt Giang Diệu Cảnh:

“Ba bảy, ?”

Anh thua lỗ quá nhiều tiền với Giang Diệu Cảnh, triển lãm cũng do lên kế hoạch.

Anh nghĩ nên nhiều hơn một chút.

Tống Uẩn Uẩn tham lam, Cố Hoài đề xuất chia ba bảy, cô bất ngờ.

Cô chỉ Cố Hoài đưa một ít cho , để gửi cho Hàn Tân, để và con ít nhất thiếu ăn thiếu mặc.

“Không lòng ?” Thấy cô , Cố Hoài chắc ý cô là gì.

cô thấy chia công bằng?

Tống Uẩn Uẩn đáp: “Vừa lòng.”

Vượt quá dự đoán của cô.

Giang Diệu Cảnh phía cô, thần sắc lạnh lùng.

Hai coi như kẻ ngốc ?

Tiền còn đưa, mà họ bắt đầu bàn chuyện chia , ngay mặt .

nghĩ tới việc một phần sẽ rơi túi Tống Uẩn Uẩn, thấy tiền bỏ thật xứng đáng.

“Tôi còn một tác phẩm cuối, Giám đốc Giang hứng thú ?” Cố Hoài tươi.

Giang Diệu Cảnh phớt lờ , kéo Tống Uẩn Uẩn chỗ khác.

Cố Hoài giận, cuối cùng cũng trấn một khoản lớn, tâm trạng khá .

Anh theo, : “Ngày mai sẽ trực tiếp đem tranh đến cho .”

Mặt dày theo sát, nhưng thấy ngại: “Giám đốc Giang, mấy bức tranh , thấy ?”

Giang Diệu Cảnh chẳng khác gì xem như một con ruồi!

Cố Hoài vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Người vẽ những bức tranh , Giám đốc Giang hứng thú ?”

Tống Uẩn Uẩn ngẩng đầu Cố Hoài, nghĩ bụng: còn định làm gì nữa?

Cái giá trả thì “trấn” hết ?

Cố Hoài bắt gặp ánh mắt cô, :

“Nhìn làm gì? Nhớ ?”

Tống Uẩn Uẩn “…”

Cô cảm thấy những đàn ông , chẳng ai bình thường cả.

Giang Diệu Cảnh thì điên, Cố Hoài cũng kém!

Nói những lời mặt Giang Diệu Cảnh, Cố Hoài rõ ràng đang khiêu khích!

“Anh sống chịu nổi !” Giang Diệu Cảnh đầu tiên nổi giận dữ ngoài nơi công cộng!

Cố Hoài chẳng sợ.

Anh cũng dụng ý.

Giang Diệu Cảnh quan tâm những bức tranh treo tường.

Anh chỉ thể dẫn câu chuyện lên cao hơn.

“Thật sự tự nghĩ thôi, Giám đốc Giang, lên tường .” Anh kéo một bức tranh khác xuống, cũng che bằng tấm vải đỏ, bên trong cũng là .

Tống Uẩn Uẩn.

Mà là Cố Hoài.

Bức chân dung sinh động và tinh tế, đầy tính nghệ thuật.

hỏi: “Cũng do họa sĩ K vẽ ?”

Cố Hoài lắc đầu: “Bức là sưu tầm cá nhân, bán, do một phụ nữ xinh vẽ cho .”

Nói xong, liếc Giang Diệu Cảnh, : “Giám đốc Giang, nghĩ phụ nữ nào vẽ cho nhỉ?”

Giang Diệu Cảnh sâu sắc.

Nếu là bình thường, Cố Hoài sẽ tỉ mỉ thế .

Dù là họa sĩ, cũng chắc khiến chú ý.

Cố Hoài tự tin, chắc Giang Diệu Cảnh sẽ quan tâm.

Người thể khiến chú ý, chỉ thể là Tống Uẩn Uẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-61-dau-roi.html.]

Tống Uẩn Uẩn còn vẽ ?

múa, chơi piano, y thuật, giờ còn vẽ tranh nữa ?

Giang Diệu Cảnh thật sự dám tin.

Bởi cô quá nhiều thứ, mà đều làm .

Một chỉ cần một hai năng khiếu xuất sắc tuyệt .

Cố Hoài nhận Giang Diệu Cảnh hiểu dụng ý của , nên tự mãn.

Cuối cùng phá lên :

“Tôi , chỉ khi thích một mới vẽ chân dung đó. Giám đốc Giang, nghĩ vẽ cho là thích ?”

Tống Uẩn Uẩn mặt tái xanh, “Là ép vẽ, thích …”

Câu dở, cô ngập ngừng.

Nếu , chẳng đang giải thích ?

Cô cần Giang Diệu Cảnh ghét , ly hôn.

Cô bèn ngoặt sang: “Dù là ép, nhưng thực sự vẽ cho .”

Điều như thừa nhận cô thích Cố Hoài.

Dù chỉ là giả tạo.

sẽ tin .

Cố Hoài giật , mừng rỡ, ánh mắt liếc về Giang Diệu Cảnh, hống hách: “Giám đốc Giang, chắc cắm sừng ? Ahahaha—”

Trước đó, Giang Diệu Cảnh thể chịu đựng.

giờ, lời của Cố Hoài thật sự làm nổi giận.

Sự nhẫn nại với Tống Uẩn Uẩn cũng vì lời bùng phát.

thể tùy ý, ghét , oán !

tuyệt đối để cô cảm tình với khác.

Giới hạn của chấp nhận Tống Uẩn Uẩn mật với đàn ông khác.

Hoặc cô cảm tình với khác.

Anh giận trong lòng, nhưng vẫn giả vờ bình thản, ý định bỏ qua Cố Hoài.

Anh liên tục khiêu khích!

Nếu làm gì, chẳng lộ ngu ngốc !?

Anh kéo Tống Uẩn Uẩn ngoài.

“Giám đốc Giang, ? Không xem tiếp ?” Cố Hoài tiếp tục chọc tức.

Giống như lúc đến, Giang Diệu Cảnh ôm Tống Uẩn Uẩn lên xe, suốt đường về yên lặng, một lời.

Không khí trong xe nặng nề.

Tống Uẩn Uẩn giận.

Có lẽ còn giận.

Cô thử hỏi: “Anh giận ?”

Giang Diệu Cảnh thèm cô.

Sự im lặng đến mức cả nhịp thở!

Đến bệnh viện, tài xế dừng xe, Giang Diệu Cảnh xuống, ôm cô phòng, đặt lên giường mà gì.

“Tống Uẩn Uẩn, em thật sự vẽ chân dung Cố Hoài bằng cả tấm lòng ?” Anh giọng trầm, mắt thẳng cô.

Cô khẽ di chuyển, lạnh lùng đáp: “, thật lòng. Mấy tháng ở Thanh Dương, ở trong nhà , ở cùng lâu, nảy sinh cảm xúc…”

“Ah—”

Lời hết, cô đẩy mạnh.

Toàn bộ lưng cô đập giường, may đệm nên đau lắm, chỉ giật .

“Anh làm gì ?” Cô mở to mắt, hai tay chống để lên.

Giang Diệu Cảnh cúi áp xuống, khiến cô thể dậy.

Tống Uẩn Uẩn sợ hãi, mặt tái nhợt: “Anh… làm gì ? Mau buông !”

Cô liên tục đẩy .

Giang Diệu Cảnh nắm lấy tay cô, đè lên đầu, cúi xuống hôn môi cô…

Tống Uẩn Uẩn mắt mở to, đồng tử co !

Bất ngờ hành động .

Cô định mặt chống , nhưng nắm cằm, thể phản kháng.

Một chân cô thương, chân còn quấy phá, đá .

Giang Diệu Cảnh đoán ý đồ, gối chạm chân cô, kẹp lấy chân ngoan ngoãn.

Gối quá gần, chạm vị trí nhạy cảm của cô.

Mặt Tống Uẩn Uẩn đỏ bừng, là vì giận hổ!

Nụ hôn của dịu dàng, như trừng phạt, cố ý làm cô đau.

thể thoát , đành chịu đựng.

Không bao lâu , cô đau đến tê liệt, mắt đỏ, mắt sáng phủ một lớp nước, càng thêm long lanh.

Giang Diệu Cảnh buông tay, đưa tay lau nước mắt cô.

“Đau ?”

Loading...