Nhóm , tự tin bước ngoài.
Họ trốn tránh lâu đến mức sắp phát điên.
Bây giờ thấy an , tất nhiên vui quá, liền lao thẳng đến quán bar.
Tới quán bar, họ thả hết cỡ.
Uống rượu, tìm gái, chơi thâu đêm.
…
Ở một nơi khác.
Ngay khi tin tức tung , Trần Việt giám sát chặt chẽ tất cả các địa điểm giải trí, cũng như các ga cao tốc và bến xe khách.
Bởi vì cả Trần Việt và Giang Diệu Cảnh đều chắc họ còn ở trong thành phố .
Lần cố tình “dọa chuột” là để dò xét tình hình.
Chẳng bao lâu, họ phát hiện dấu vết của nhóm đó.
“Bọn họ ở quán bar KK.”
Trần Việt vội tới xem.
Xác định đúng là nhóm đó, đôi mắt tối sầm, gương mặt căng thẳng, lập tức dẫn tới.
Trong quán bar KK.
Nhóm do gã đàn ông cao gầy mặt sẹo dẫn đầu, để chơi cho , thuê hẳn phòng riêng, còn gọi thêm vài cô gái gợi cảm, chơi quên trời đất.
Quần áo vứt đầy.
Các chai rượu trống chất đầy bàn.
Có uống say bàn, hát nhảy!
Khi họ đang vui vẻ, cửa phòng riêng bỗng xông .
Ồn ào!
Hơn hai mươi xông !
Ai cũng cao lớn lực lưỡng!
Toàn mặc đồng phục!
Vest đen, kính đen, kỹ năng qua thấy tầm thường!
“Các là ai?!” – Gã mặt sẹo buông cô gái trong tay dậy.
Trần Việt tiến đến ở cửa:
“Người liên quan, cút !”
Các cô gái làm việc ở quán thấy, đoán sắp chuyện, khéo léo rút lui.
“Các là ai?” – Gã mặt sẹo linh cảm chuyện chẳng lành –
“Anh em, chạy thôi!”
Bốp!
Cửa phòng đóng chặt!
“Chạy? Chạy ?!” – Trần Việt lạnh lùng –
“Hôm nay, các , một ai cũng đừng hòng chạy thoát!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-572-tu-tay-ra-tay.html.]
Nhóm chịu đầu hàng, la lên:
“Giết liền!”
Hai phe lao ẩu đả ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, nhóm của gã mặt sẹo rơi thế yếu, ai cũng thương, tới nửa giờ, tất cả đều quật xuống đất, thể dậy.
Trần Việt lệnh:
“Bắt hết bọn họ !”
Họ trói chặt, đưa khỏi quán bar!
Trong quá trình đưa , họ mới nhận , lẽ lừa!
Mới ló mặt bắt.
Rõ ràng trùng hợp!
Mà giống như một âm mưu.
bây giờ hối hận cũng muộn!
Họ bỏ trong một nhà máy bỏ hoang!
Giang Diệu Cảnh bên cạnh, can thiệp, để Trần Việt thẩm vấn.
Rốt cuộc, nạn nhân là Cố Ái Lâm, Trần Việt cũng là nạn nhân gián tiếp.
Cơn giận , nhất định do Trần Việt xử lý.
“Nói , các nhận chỉ đạo từ ai?” – Trần Việt chuẩn sẵn nhiều dụng cụ.
Đều là thứ dùng để “dạy dỗ” họ.
“Chúng ông gì!” – Họ tất nhiên thừa nhận.
Trần Việt thẳng :
“Các gì ? Vậy tại trốn?”
“Ai trốn?”
Họ vẫn cố cứng miệng.
Trần Việt cũng lười lý luận với lũ vô !
“Người nhiều nhất, bắt đầu .”
Trần Việt tự tay tay, cầm một con dao, quỳ bên đàn ông , dùng d.a.o cạy quần .
Người đàn ông sợ đến tái mặt, lời:
“Anh, , làm gì ?!”
Trần Việt phớt lờ.
Không cho họ mùi chút “màu sắc”, họ cứ cứng miệng!
Anh giơ tay, thuộc hạ đưa cho một lọ thủy tinh.
Anh vặn nắp, đổ chất lỏng bên trong lên “của quý” của đàn ông!
Ah!
Tiếng thét vang khắp nhà máy bỏ hoang.
Cùng với mùi khét bốc lên!