FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 57: Trông giống ai

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:36:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Chi Khiêm cam lòng, nhưng vì Giang Diệu Cảnh truy vấn thêm, nên rõ ràng bực bội, mắt lờ đờ, trông như “ vui”.

Giang Diệu Cảnh thấy ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng sức của Tống Uẩn Uẩn, liền :

— Đi ngoài với .

Thẩm Chi Khiêm buồn bã theo .

Giang Diệu Cảnh nhíu mày, đưa điện thoại cho :

— Nhìn một bộ dạng chí khí.

Thẩm Chi Khiêm kịp suy nghĩ phản bác:

— Cậu thì chí khí , đừng vì Tống Uẩn Uẩn trốn chạy mà tìm cô khắp nơi. Phụ nữ ngoài đầy, nhiều thích , cứ nhất định là cô

Lời hết thì cảm nhận một luồng khí lạnh, giọng dừng đột ngột.

Giang Diệu Cảnh vốn định điện thoại của thể phục hồi lịch sử liên lạc, dù xóa cũng thể tìm . ai ngờ Thẩm Chi Khiêm bất cẩn, vô tình chạm “điểm yếu”!

Giang Diệu Cảnh trực tiếp thu điện thoại , lạnh lùng :

— Cậu cũng bác sĩ phụ khoa, ở đây cũng vô dụng, cút .

Nói xong, định trong phòng.

Thẩm Chi Khiêm nhận chọc giận , vội giải thích:

— Tôi sai , chỉ là lo lắng thôi, đừng giận nữa.

Giang Diệu Cảnh thèm quan tâm, đẩy cửa phòng. Trong lúc vội vàng, Thẩm Chi Khiêm níu tay Giang Diệu Cảnh, Giang Diệu Cảnh mặt lập tức tối , lạnh lùng:

— Buông !

Thẩm Chi Khiêm miễn cưỡng buông, bồi thường:

— Anh lượng thứ cho , đừng tính toán nữa. Tôi hỏi, tìm Tống Uẩn Uẩn ở ?

Anh , những Tống Uẩn Uẩn thể nhờ nhiều, nơi cô ẩn náu lẽ là chỗ An Lộ. Vì đây, An Lộ là thiết nhất với cô .

Giang Diệu Cảnh đóng cửa, bước tới cửa sổ cuối hành lang.

Thẩm Chi Khiêm theo .

Giang Diệu Cảnh hướng mặt cửa sổ, tay một túi, dáng thẳng, vai rộng eo thon, bóng phản chiếu sàn cũng mắt, :

— Cậu với Tống Uẩn Uẩn quen lâu, cho về cô .

Thẩm Chi Khiêm thấy hai thật hợp, :

— Cô học giỏi, thành tích nổi bật ở trường, trường công việc cũng , giám đốc bệnh viện Nhân Ái coi trọng cô . Về đời sống cá nhân, cô trong sáng…

Anh ngập ngừng:

— Trước đây Tống Uẩn Uẩn là cô gái ngoan, từng bạn trai, nhiều trai thích cô , nhận nhiều thư tình nhưng cô đều từ chối… bây giờ khác, cô từng đàn ông và mang thai, thể chấp nhận cô gái như ? Có lẽ nên buông cô .

Giang Diệu Cảnh lưng. Không ai thấy nét mặt , chỉ thấy hình vững chãi, giọng điệu lộ cảm xúc:

— Cô mang thai đôi?

Thẩm Chi Khiêm gật đầu:

— Ừ, nhưng sẩy một, đứa còn giữ cẩn thận, theo thời gian tính thì chắc sinh. À, con cô ?

Giang Diệu Cảnh run , lưng cong, tay chống lên cửa sổ.

— Cậu ? Không khỏe ? — Thẩm Chi Khiêm tiến tới xem.

Giang Diệu Cảnh vẫy tay, hiệu cần gần. Anh chỉ… đau lòng.

Đau lòng vì làm mất đứa con của chính . Anh thấy phụ nữ đó, từng làm nhục nhã, bước trái tim .

Cả đời từng hối hận điều gì, nhưng với Tống Uẩn Uẩn, hối hận. Hối hận vì nhầm , mất con. Giá trả quá lớn. Anh khó mà chịu nổi.

— Con của cô mất. Sau đừng nhắc chuyện con mặt cô , để tránh tổn thương. — Giọng trầm thấp, chút run run.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-57-trong-giong-ai.html.]

Thẩm Chi Khiêm ngạc nhiên, thở dài:

— Mang thai đôi nhưng mất một, đứa còn giữ cẩn thận, nhưng nguy cơ nhiễm trùng cao, dù bác sĩ giỏi cũng đảm bảo tổn hại tử cung, việc giữ là bình thường. dũng cảm, quyết tâm giữ . Tôi cũng khuyên cô sinh, vì cô thậm chí bố đứa trẻ là ai, mà vẫn kiên quyết sinh để nuôi một , cũng hiểu cô nghĩ gì.

Giang Diệu Cảnh xong lòng đau nhói.

vẫn giữ con, ngay cả khi ghét bỏ. Điều đó cho thấy nghị lực và dũng khí phi thường của cô.

— À, hết , thể cho tìm Tống Uẩn Uẩn ở ? — Thẩm Chi Khiêm quên mục đích của .

Giang Diệu Cảnh đáp, một lúc lâu mới lấy bình tĩnh, lấy điện thoại đưa cho :

— Phục hồi lịch sử liên lạc, sẽ tìm mà Tống Uẩn Uẩn gọi.

Thẩm Chi Khiêm hớn hở, mắt sáng lên.

Anh nhanh chóng thao tác phục hồi, tìm và định gọi thì dừng , thở hổn hển.

Anh hít sâu, bấm gọi.

Bên , khi An Lộ và Tống Uẩn Uẩn đang chuyện, thấy giọng Thẩm Chi Khiêm, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên và bối rối, im lâu.

qua lâu, cô vẫn nhớ giọng đó, quá quen thuộc.

— Ó o… — Đứa bé đang giường bỗng .

Cô hồi tỉnh, vội bế lên.

Hàn Hân pha sữa xong đưa tới:

— Chắc là đói.

— Tôi sẽ cho bé b.ú — An Lộ đưa tay nhận bình sữa.

Cô nhỏ một giọt sữa lên mu bàn tay, cảm nhận nhiệt độ đủ mới cho bé bú.

— Bé đặt tên ? — An Lộ hỏi.

Hàn Hân :

— Chỉ đặt tên mật… gọi là Song Song.

Tống Uẩn Uẩn đặt tên cho con, để kỷ niệm đứa trẻ mất.

Dù đứa cơ hội đến với thế giới , nhưng từng tồn tại.

An Lộ :

— Tống Uẩn Uẩn giỏi y thuật, nhưng đặt tên thì khéo lắm, tên mật thì gọi thế nào cũng , còn tên chính thì đặt cẩn thận.

Hàn Hân mỉm , bé trong tay An Lộ, dù nhỏ xíu, mặt nhăn nheo mở , nhưng thấy đáng yêu:

— Việc tùy Uẩn Uẩn thôi.

— Bé còn nhỏ, trông giống ai? — An Lộ cúi xuống bé.

Hàn Hân :

— Dù trông giống ai, cũng mang họ Tống thôi.

— Tống Uẩn Uẩn chịu nhiều khổ cực mới sinh , theo họ cô cũng đúng.

Bỗng điện thoại An Lộ reo lên.

Hàn Hân bế bé, :

— Cô nhận điện thoại .

An Lộ cầm điện thoại, màn hình hiển thị mà Tống Uẩn Uẩn gọi, cô :

— Chắc chắn là Tống Uẩn Uẩn .

Cô bấm nút nhận cuộc gọi, đặt lên tai, mỉm :

— Tống Uẩn Uẩn…

Loading...