Tống Uẩn Uẩn cau mày mở tin nhắn, vẫn là đó gửi tới:
【Nếu cô đồng ý gặp, sẽ đến chỗ làm của cô tìm.】
Lời lẽ mang theo chút đe dọa.
“Lại gì nữa ?” Giang Diệu Cảnh hỏi.
Tống Uẩn Uẩn mím môi, trong đầu ngừng tìm kiếm xem đó thể là ai.
Ấn tượng của cô, hẳn là còn như nữa.
Hà Hiệu gãy chân, chắc chắn sẽ tìm đến cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng còn ai khác.
“Nếu em , sẽ đến chỗ em làm việc.”
Tống Uẩn Uẩn thoáng bất an.
Cô thật sự ghét kiểu chuyện bất ngờ vô cớ như thế .
Trong lòng cô cũng bắt đầu cảnh giác.
“Ngày mai đưa em làm.”
Giang Diệu Cảnh mở miệng .
Tống Uẩn Uẩn , trong lòng dâng lên chút áy náy.
Là vợ, cô thể chu việc chăm sóc gia đình,
khiến lo lắng thêm vì , thể tâm ý làm việc.
Cô khẽ cúi đầu.
Ánh mắt rơi xuống bé Song Song trong lòng.
Hầu hết thời gian chăm sóc Song Song đều do Hàn Hân đảm đương.
Cả bé Tiểu Bảo hiện giờ cũng do Hàn Hân trông coi.
“Diệu Cảnh, cho em hai năm. Viện trưởng chọn em, nếu giờ em buông bỏ, e là tạm thời sẽ tìm thế. Hai năm chắc đủ để thành nghiên cứu, đến lúc đó em sẽ xin nghỉ việc, ở nhà chăm sóc và các con của chúng .”
Giang Diệu Cảnh sang cô.
Anh cảm nhận áp lực từ nơi cô, một tay cầm vô-lăng, tay còn vươn sang vuốt nhẹ gương mặt cô:
“Sao ?”
“Không .”
Cô mỉm ,
“Dù thể nuôi em, em ở nhà hưởng phúc là .”
Giang Diệu Cảnh từng nhiều Thẩm Chi Khiêm nhắc rằng cô là lý tưởng!
Nếu bắt cô vì gia đình mà từ bỏ chính ,
liệu điều đó thật sự khiến cô hạnh phúc?
“Chẳng em sẽ nuôi ? Sao bây giờ lật lọng?”
Tống Uẩn Uẩn liếc :
“Em sợ nuôi nổi, đắt quá.”
Giang Diệu Cảnh: “…”
Câu thế nào cũng thấy chướng tai.
Đắt quá là chứ?
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Anh nắm lấy tay cô,
“Còn ở đây, đừng sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-550-vo-chong-voi-nhau.html.]
Khoảnh khắc , Tống Uẩn Uẩn cảm thấy thật may mắn khi một bờ vai để dựa .
Cô chân thành khẽ :
“Cảm ơn .”
“Vợ chồng với , cần gì khách sáo.”
…
Thẩm Chi Khiêm rõ ràng đường xa mệt mỏi, nhưng giường trằn trọc mãi ngủ nổi.
Anh thể tha thứ cho bản vì sai lầm phạm .
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cứ thấy khó chịu như gai.
Anh bất chợt bật dậy.
Làm thể trong lúc mơ hồ, làm chuyện như thế?
Hơn nữa còn là với một phụ nữ chuyên sống nhờ đàn ông!
Anh xuống giường, thẳng thư phòng.
Vì mấy hôm khảo sát ở ngoài, tích ít văn kiện.
Vốn dĩ định ngày mai đến công ty xử lý, nhưng giờ mất ngủ,
dứt khoát bắt tay làm ngay.
…
Đêm khuya tĩnh lặng.
An Lộ cũng chẳng chợp mắt nổi.
Cô cuộn bệ cửa sổ, lặng lẽ bầu trời đầy ngoài .
Ong ong—
Chiếc điện thoại đặt chân bất chợt rung lên.
Cô nhấc máy.
“An Lộ, mau đến cục ngay.”
“Được.”
Cô lập tức đáp lời, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Khoác áo xong, cô rời khỏi nhà.
Khi thấy Dương Minh Thạc cũng mặt, cô nhíu mày:
“Anh cũng ? Vết thương của vẫn lành.”
“Không .”
An Lộ từng trong công việc, gặp nhiều như .
Thật , chẳng thể gọi họ là cuồng công việc.
Mà là bởi trong họ một loại tinh thần, một giá trị.
Đối với Dương Minh Thạc mà , chỉ khi phá án,
mới thấy ý nghĩa tồn tại của .
Còn với cô, lao công việc cũng là một cách .
Ít nhất, nó giúp cô quên những chuyện hỗn loạn trong đầu.
Lần , bọn họ đến hiện trường là một quán karaoke.
Trong phòng bao, một phụ nữ chết.
Vừa thấy cảnh tượng , An Lộ theo bản năng che miệng mũi.
Cô chứng kiến ít hiện trường m.á.u me, nhưng thế thì…