Viện trưởng bước xuống xe, về phía cổng khu dân cư:
— “Sao cô đến đây?”
— “Viện trưởng.” Tống Uẩn Uẩn tiến lên vài bước.
— “Có việc gì tìm ?” viện trưởng hỏi.
Tống Uẩn Uẩn gật đầu.
— “Đi, về nhà . Ngẫu nhiên hôm nay ăn tối luôn tại nhà .” viện trưởng .
— “Chúng nên ngoài, tìm một nơi yên tĩnh chuyện nhé.” Tống Uẩn Uẩn đáp.
Viện trưởng cô, ánh mắt đầy dò xét. Cô như điều .
— “Được, gần nhà một quán mì tương ngon, thường ăn, hôm nay mời cô.” Nói xong, viện trưởng .
Tống Uẩn Uẩn theo:
— “Được, khách sáo .”
Viện trưởng :
— “Với , cần khách sáo.”
Quán mì tương ngay tầng của khu dân cư, gần.
Chỉ hai phút bộ là tới.
Dù nhà hàng sang trọng, nhưng quán sạch sẽ.
Viện trưởng gọi hai phần mì, thêm súp và món ăn kèm.
— “Nói , tìm việc gì?” ông hỏi trong khi chờ đồ ăn.
Tống Uẩn Uẩn lấy tờ báo cáo kiểm tra từ trong túi, đưa cho ông:
— “Đây là thứ của ông, vô tình thấy trong phòng làm việc khi dọn, nên đem trả .”
Viện trưởng cầm lấy, thấy là tờ khám bệnh của , :
— “Tôi sợ nhà thấy, nên để ở phòng. Tôi nhớ kẹp trong một hồ sơ bỏ , lúc dọn tìm mãi thấy, tưởng là mất . Hóa mất.”
Tống Uẩn Uẩn ông:
— “Đây là lý do ông vội về hưu ?”
Viện trưởng tâm lý :
— “Có thể coi là . Tôi sợ hôm nào đột ngột mà sắp xếp xong công việc viện, lúc đó viện sẽ rối bời, c.h.ế.t yên.”
Nghe ông nhắc tới chữ “chết”, trái tim cô thắt .
Là một bác sĩ, bất lực bệnh nhân, là điều đau lòng nhất.
Viện trưởng vỗ tay cô đặt bàn:
— “Xem vẫn khỏe mà, cẩn thận, nên đừng để tác động cảm xúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-522-bat-luc.html.]
— “Tôi là viện trưởng Viện nghiên cứu tim mạch, còn bất lực với một bệnh. Cô thể tưởng tượng cảm giác tuyệt vọng của bình thường khi mắc bệnh , tìm ai giúp ? Đừng lo cho , tập trung nghiên cứu là niềm an ủi lớn nhất với . Ngay cả khi một ngày chết, cũng sẽ c.h.ế.t trong thanh thản.”
Trở thành một bác sĩ giỏi, cứu , là ước mơ từ nhỏ của Tống Uẩn Uẩn.
Cô tất nhiên mong thể đóng góp nhiều hơn cho nền y học nước nhà.
Lúc , mì tương bưng lên.
Viện trưởng :
— “Mì ăn nóng mới ngon, nhanh ăn .”
Tống Uẩn Uẩn viện trưởng, thấy ông vẫn lạc quan, nên lo lắng thái quá.
Điều cô thể làm, là nỗ lực phụ lòng ông.
Cô cầm đũa, ăn một miếng mì.
Viện trưởng hỏi:
— “Ngon ?”
Tống Uẩn Uẩn gật đầu mạnh:
— “Ngon.”
Trước khi gặp viện trưởng, cô còn lo lắng, nhưng khi gặp, lòng cô bừng sáng.
Ăn xong, khi rời , viện trưởng dặn:
— “Đừng với trong viện.”
Ông gây phiền cho ai, cũng ai thương hại lo lắng cho .
Tống Uẩn Uẩn gật đầu. Cô hiểu tâm trạng ông.
Lên xe, cô về viện, mà đến siêu thị.
Có vẻ lâu cô về sớm, mua ít hoa quả.
Giờ tan tầm, siêu thị khá đông.
Nhiều bậc phụ đưa con mua sắm.
Cô chợt nhận , bao giờ như Giang Diệp Cảnh, đưa con cùng.
Đi qua một cửa hàng đồ sơ sinh, cô nhớ là nhưng quan tâm ít tới hai đứa con.
Đồ dùng trong nhà cho các con, hầu hết là Giang Diệp Cảnh chuẩn .
Cô cửa, lòng nghĩ, lẽ là tệ nhất thế gian.
Sự nghiệp và gia đình, thật khó để chăm lo đồng đều.
Cô chỉ thể gồng cố gắng.
Bước cửa hàng.
bên trong, cô thấy…