Cô vội đẩy vật .
An Lộ giữ lấy tay cô:
— Số tiền để cho cô, mà là nhờ cô giúp đưa cho Tống Duệ Kiệt.
Tống Uẩn Uẩn càng thêm bối rối:
— Tại đưa tiền cho ?
An Lộ :
— Đây là nợ . Những tiền cũng bù đắp hết những tổn thất gây cho . Chắc cô cũng , công ty nhà họ Tống, là vì mà mới phá sản.
Số tiền là bộ tích lũy của cô, cộng với một căn hộ nhỏ ở Thanh Dương, cô nhờ đồng nghiệp đây bán giúp.
Lẽ nhanh như .
đúng lúc đồng nghiệp định mua nhà, thấy căn của cô ý, nên đưa tiền , cô sẽ tất thủ tục .
— Sao là vì chị? Tôi rõ ràng là do nhà Thẩm và nhà Lương…
— Uẩn Uẩn.
An Lộ ngắt lời:
— Đừng để thấy . Chúng đều hiểu, nếu và Tống Duệ Kiệt , họ cũng nhắm tới Duệ Kiệt, càng nhắm tới công ty nhà cô. Vậy nên đừng từ chối, giúp đưa cho .
Tống Uẩn Uẩn hiểu rõ tính cách An Lộ, đành nhận lấy.
— Nếu chị việc gấp, cứ tìm lấy.
— Lần tìm cô còn chuyện khác. — Cô mỉm môi, — Tôi thể sẽ rời .
Tống Uẩn Uẩn hoảng, vội hỏi:
— Chị ? Đi ?
— Đi đến một nơi ai , sống một cuộc sống yên tĩnh. — An Lộ .
— Tôi cũng ? — Tống Uẩn Uẩn hỏi.
An Lộ gật đầu:
— Nếu cô , cô thể che giấu Tống Duệ Kiệt và Thẩm Chi Khiêm ?
Nghe giọng của cô, Tống Uẩn Uẩn An Lộ quyết định.
— Ở đây, chị còn chăm sóc, , chị sẽ một . — Cô cố gắng can ngăn An Lộ.
Dù An Lộ còn cha, nhưng như .
Có kế thì cha kế.
— Tại nhất định ?
— Muốn một cuộc sống mới. — An Lộ đáp.
Tống Uẩn Uẩn cô, do dự vài giây hỏi:
— Chị còn tình cảm với Duệ Kiệt…?
— Tôi coi như em trai. — An Lộ hạ mắt, — Thật là của , đáng lẽ nên rõ sớm hơn.
— Còn Thẩm Chi Khiêm? Chị còn yêu ? — Tống Uẩn Uẩn thận trọng dò hỏi, — Chị thể ở vì ?
An Lộ cô:
— Cô nghĩ, chúng còn khả năng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-497-len-den-tham-ban.html.]
Tống Uẩn Uẩn lúc cũng trả lời .
Nếu là , cô cũng chọn gì.
Bởi vì những việc bà Thẩm làm với An Lộ quá quá đáng, còn liên quan đến mạng sống.
Ai cũng khó mà tha thứ dễ dàng.
Ở với Thẩm Chi Khiêm đồng nghĩa đối mặt với bà Thẩm.
Chuyện , đặt ai cũng khó chấp nhận.
— Nhìn kìa, cô trả lời, chính cô cũng , giữa chúng còn nhiều chuyện, ở bên là thể. sớm buông, buông hết ân oán, buông quá khứ giữa và . — Cô nhẹ nhàng mỉm môi, — Tôi với , với , hòa hết. Trong thời gian mất trí nhớ, trút giận, báo thù, đều làm.
Tống Uẩn Uẩn chăm chú cô.
An Lộ rõ ràng như , thể thấy cô quyết định.
— Chị suy nghĩ ? — Tống Uẩn Uẩn vẫn giữ cô , — Chị một , đến nơi xa lạ, bạn bè, , cô đơn nhường nào?
— Tôi còn trẻ, gặp thích hợp thì sẽ kết hôn, cô đơn cả đời . — An Lộ , — Đừng lo cho .
Tống Uẩn Uẩn nghiến môi:
— Làm yên tâm ? Một chị…
— Yên tâm , trời muộn, còn việc.
An Lộ dậy.
Tống Uẩn Uẩn nắm lấy tay cô:
— Có còn giận ?
— Giận gì chứ? — An Lộ nắm tay cô, — Cô còn hiểu ? Tôi chỉ làm cuộc sống, ở đây, thể bắt đầu mới.
Cô cũng đúng.
Tống Uẩn Uẩn thể phản bác.
Nếu cô vui, thì hãy ủng hộ cô.
— Ừ, sẽ ủng hộ ý kiến chị, nhưng nếu cô đơn, nhất định liên lạc với , hứa sẽ tiết lộ địa chỉ của chị.
An Lộ đùa:
— Tôi sẽ lén đến thăm cô.
Tống Uẩn Uẩn theo.
Nụ , lấp ló chút lo lắng.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y An Lộ:
— Nhất định lén gặp .
— Được.
Cô mỉm .
…
Ngày hôm .
Tống Uẩn Uẩn đến viện, trực tiếp đến văn phòng viện trưởng.
Khi cô chuẩn gõ cửa,
bên trong vang lên tiếng !