FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 495 – “Truy cứu đến cùng”

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:49:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Uẩn Uẩn lập tức chăm chú màn hình, nơi xuất hiện một bóng .

Anh quanh hai bên, chắc chắn ai, tiến đến chỗ cô.

Camera giám sát rõ ràng cảnh bỏ thứ gì đó cốc của cô.

Nhìn đến cảnh , hai tay Tống Uẩn Uẩn bỗng siết chặt.

Gương mặt cô cũng dần trở nên nghiêm trọng.

với nhân viên giám sát:

— Cắt đoạn cho .

Nhân viên giám sát trả lời:

— Tất cả nội dung giám sát trong viện, nếu sự đồng ý của viện trưởng, phép tiết lộ.

— Cậu cứ cắt cho , phần viện trưởng sẽ tự giải thích.

— Viện trưởng sắp nghỉ hưu, cả viện ai cũng sẽ tiếp nhận vị trí của ông . Tôi còn quyền quyết định chuyện ? — Tống Uẩn Uẩn nghiêm nghị, giọng trở nên cứng rắn.

Nhân viên giám sát chần chừ.

Tống Uẩn Uẩn lệnh:

— Cắt cho .

— Được . — Người làm mất lòng Tống Uẩn Uẩn, dù tương lai cô sẽ là viện trưởng. Nếu bây giờ gây thù chuốc oán với cô, sợ cô sẽ tìm cách trả thù hoặc tìm lý do sa thải .

Có một công việc định bây giờ dễ gì , hơn nữa lương cũng thấp.

— Cho tài khoản của cô, gửi cho cô.

Tống Uẩn Uẩn đưa tài khoản email của .

Ngay lập tức cô nhận thông báo tin nhắn.

Email và điện thoại của cô liên kết, nên khi thư đến, điện thoại sẽ báo.

— Cô nhớ báo cho viện trưởng , nếu chuyện gì khó giải thích…

— Tôi hiểu.

Tống Uẩn Uẩn sẽ tìm viện trưởng, cô thể tự giải quyết mà bỏ qua viện trưởng.

Hơn nữa, cũng chỉ đang làm theo quy định.

— Cậu yên tâm, sẽ giải thích với viện trưởng, làm liên lụy đến .

Nói xong, cô lưng rời phòng giám sát.

Đứng ở cửa, cô hít một thật sâu.

Khi nhận trong cốc axit, giận sợ.

giờ đây cảm giác nhiều hơn là nỗi bi thương!

Lòng thể xa đến thế?

Lại còn là trong một nơi đáng trách nhiệm như thế .

Cô bình tĩnh một chút, bước chân hướng tới văn phòng viện trưởng.

Lúc viện trưởng vẫn rời .

gần hết giờ làm, ông vẫn chăm chú xem tài liệu, kiên quyết thành ca làm việc cuối cùng.

— Cô đến đúng lúc . — Viện trưởng vẫy tay, — Qua đây, cô xem cái

— Viện trưởng. — Tống Uẩn Uẩn ngắt lời, — Tôi ông về tên Trình Phong.

— Cô hỏi làm gì ? — Viện trưởng tò mò, — Anh gây khó dễ với cô ?

— Không chỉ là khó dễ. — Tống Uẩn Uẩn nghiêm trọng, — Vụ , viện trưởng, sợ truy cứu đến cùng.

— Ồ? Nghiêm trọng đến mức đó ? — Viện trưởng đặt tài liệu xuống, thấy thái độ cương quyết của Tống Uẩn Uẩn, chắc chắn chuyện nhỏ.

Cô đưa video cắt cho ông xem.

Viện trưởng chăm chú video điện thoại cô.

Tống Uẩn Uẩn bên cạnh:

— Anh bỏ axit cốc của , đoạn giám sát lấy bằng cách trực tiếp từ phòng giám sát.

Viện trưởng giật , quên mất nguồn gốc, chỉ tập trung nội dung:

— Cái gì? Axit?

Tống Uẩn Uẩn đáp:

— Nước trong cốc đổ, còn video , đây là chuỗi bằng chứng chỉnh, thể chối cãi.

Viện trưởng từng trải qua nhiều sóng gió, ban đầu cũng sốc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh .

Ông :

— Chuyện , sẽ chắc chắn đưa câu trả lời cho cô, nhưng cô cho một chút thời gian. Ngày mai làm, hôm nay về hết .

Tống Uẩn Uẩn ngập ngừng một chút đồng ý:

ông đảm bảo bỏ trốn, là ông tìm giám sát tự tìm?

— Tôi sẽ lo. — Viện trưởng .

tin tưởng viện trưởng, nên đồng ý.

— Không còn sớm nữa, cô cũng nghỉ . — Viện trưởng .

Tống Uẩn Uẩn cũng định , tâm trí mà làm thêm giờ.

bộ áo bảo hộ , chuẩn rời khỏi trung tâm nghiên cứu qua cửa , để tránh gặp quản gia Tiền.

May mắn là gặp ai.

ngay cửa nhà, cô gặp một khác!

Chương 496 – “Người yêu thương”:

— An Lộ?

Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng bước tới chỗ cô.

Cô luôn cảm nhận rằng khi An Lộ mất trí nhớ, cô trở nên lạnh nhạt với hơn nhiều.

bây giờ cô chủ động tìm tới , khiến Tống Uẩn Uẩn khá bất ngờ.

Cô mỉm :

— Vào nhà nhanh !

An Lộ im lặng một lúc, :

— Chúng nhà hàng , để mời cô.

Tống Uẩn Uẩn đáp:

— Ở nhà chắc chuẩn cơm

— Tôi chuyện riêng với cô. — An Lộ cô.

Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng nhận , gật đầu:

— Được, chúng ngoài.

— Gọi tài xế đưa chúng .

An Lộ đồng ý.

Cô đến đây bằng taxi, nên nếu từ đây gọi xe, dễ.

Taxi sẽ khó tới nơi , gọi ứng dụng cũng chờ.

Tống Uẩn Uẩn để tài xế đưa hai đến một nhà hàng yên tĩnh.

Tài xế nhiều địa điểm.

Nơi , là loại nhà hàng từng phòng riêng, đại sảnh.

Trang trí cũng khá tinh tế.

Hai xuống, Tống Uẩn Uẩn gọi món.

An Lộ thích ăn gì, nên gọi những món hai cùng thích.

Món ăn lên khá nhanh.

Khi đồ ăn bày , An Lộ các món yêu thích bàn, mím môi một chút.

— Những món đều là những món chị từng thích. — Tống Uẩn Uẩn gắp đồ ăn cho cô.

An Lộ động đũa, mà với cô:

— Trong thời gian mất trí nhớ, khá thất vọng về cô.

Tống Uẩn Uẩn giật , tạm dừng gắp thức ăn, ngẩng lên cô:

— Chị…

, bây giờ hồi phục ký ức. — An Lộ với cô.

Tống Uẩn Uẩn xử lý thông tin trong hai giây, hỏi:

— Thật ?

— Chuyện cần dối. — Cô sắp xếp lời , — Cô rõ ràng của Thẩm Chi Khiêm từng hãm hại , còn bắt sống chung với Thẩm Chi Khiêm. Lúc đó tự hỏi, tại nghĩ cho , chẳng sợ bà Thẩm hại một nữa ? Mọi đều cô là bạn nhất của , lúc đó thất vọng.

Tống Uẩn Uẩn bừng tỉnh.

Thì đây là lí do cô lạnh nhạt với đây.

chị làm chuyện bà Thẩm hãm hại chị? Chị mất trí nhớ mà? — Tống Uẩn Uẩn thắc mắc.

An Lộ đáp:

— Tôi thấy cuộc trò chuyện của các .

Tống Uẩn Uẩn hiểu , hóa là như .

Về chuyện , quả thật cô đúng.

Cô nên ngăn Thẩm Chi Khiêm .

Nhỡ Thẩm Chi Khiêm vẫn gì như , An Lộ hại nữa.

Cô hối hận cũng muộn!

— Xin . — Cô nhận thấy chu trong chuyện .

— Không . — An Lộ mỉm , — Tôi sẽ để hại thứ hai, sẽ cho họ cơ hội.

Cô buồn bã :

— Tôi sẽ tự bảo vệ bản , yêu thương, luôn mạnh mẽ hơn những chỗ dựa.

Tống Uẩn Uẩn :

— Chị vẫn còn là bạn mà.

An Lộ mỉm , gắp món Tống Uẩn Uẩn đưa cho và nhai chậm rãi:

, còn cô là bạn nhất, tay trắng .

Tống Uẩn Uẩn hỏi:

— Vậy chị nhận lời xin của ?

— Dĩ nhiên .

An Lộ thản nhiên đáp.

tính toán nhỏ nhen, quen Tống Uẩn Uẩn nhiều năm.

Chỉ vì một chuyện mà phá hỏng tình bạn là thể.

Trước đây cô vui, chủ yếu là vì mất trí nhớ, hiểu tình cảm giữa và Tống Uẩn Uẩn.

Giờ cô hồi phục ký ức, hiểu rõ mối quan hệ vững chắc .

Tống Uẩn Uẩn chắc chắn cố ý để cô tiếp xúc với bà Thẩm.

— Tôi vui vì chị hồi phục. — Tống Uẩn Uẩn mỉm thật lòng.

Ăn xong, An Lộ lấy từ túi một vật, đưa mặt cô.

Tống Uẩn Uẩn rõ đó là gì, mắt mở to.

Ngạc nhiên ngẩng lên hỏi:

— Chị… đây là làm gì ?!

Chương 497 – “Lén đến thăm bạn”:

Cô vội đẩy vật .

An Lộ giữ lấy tay cô:

— Số tiền để cho cô, mà là nhờ cô giúp đưa cho Tống Duệ Kiệt.

Tống Uẩn Uẩn càng thêm bối rối:

— Tại đưa tiền cho ?

An Lộ :

— Đây là nợ . Những tiền cũng bù đắp hết những tổn thất gây cho . Chắc cô cũng , công ty nhà họ Tống, là vì mà mới phá sản.

Số tiền bộ tích lũy của cô, cộng với một căn hộ nhỏ ở Thanh Dương, cô nhờ đồng nghiệp đây bán giúp.

Lẽ nhanh như .

đúng lúc đồng nghiệp định mua nhà, thấy căn của cô ý, nên đưa tiền , cô sẽ tất thủ tục .

— Sao là vì chị? Tôi rõ ràng là do nhà Thẩm và nhà Lương…

— Uẩn Uẩn.

An Lộ ngắt lời:

— Đừng để thấy . Chúng đều hiểu, nếu và Tống Duệ Kiệt , họ cũng nhắm tới Duệ Kiệt, càng nhắm tới công ty nhà cô. Vậy nên đừng từ chối, giúp đưa cho .

Tống Uẩn Uẩn hiểu rõ tính cách An Lộ, đành nhận lấy.

— Nếu chị việc gấp, cứ tìm lấy.

— Lần tìm cô còn chuyện khác. — Cô mỉm môi, — Tôi thể sẽ rời .

Tống Uẩn Uẩn hoảng, vội hỏi:

— Chị ? Đi ?

— Đi đến một nơi ai , sống một cuộc sống yên tĩnh. — An Lộ .

— Tôi cũng ? — Tống Uẩn Uẩn hỏi.

An Lộ gật đầu:

— Nếu cô , cô thể che giấu Tống Duệ Kiệt và Thẩm Chi Khiêm ?

Nghe giọng của cô, Tống Uẩn Uẩn An Lộ quyết định.

— Ở đây, chị còn chăm sóc, , chị sẽ một . — Cô cố gắng can ngăn An Lộ.

Dù An Lộ còn cha, nhưng như .

kế thì cha kế.

— Tại nhất định ?

— Muốn một cuộc sống mới. — An Lộ đáp.

Tống Uẩn Uẩn cô, do dự vài giây hỏi:

— Chị còn tình cảm với Duệ Kiệt…?

— Tôi coi như em trai. — An Lộ hạ mắt, — Thật của , đáng lẽ nên rõ sớm hơn.

— Còn Thẩm Chi Khiêm? Chị còn yêu ? — Tống Uẩn Uẩn thận trọng dò hỏi, — Chị thể ở ?

An Lộ cô:

— Cô nghĩ, chúng còn khả năng ?

Tống Uẩn Uẩn lúc cũng trả lời .

Nếu là , cô cũng chọn gì.

Bởi vì những việc bà Thẩm làm với An Lộ quá quá đáng, còn liên quan đến mạng sống.

Ai cũng khó mà tha thứ dễ dàng.

với Thẩm Chi Khiêm đồng nghĩa đối mặt với bà Thẩm.

Chuyện , đặt ai cũng khó chấp nhận.

— Nhìn kìa, cô trả lời, chính cô cũng , giữa chúng còn nhiều chuyện, ở bên thể. sớm buông, buông hết ân oán, buông quá khứ giữa . — Cô nhẹ nhàng mỉm môi, — Tôi với , với , hòa hết. Trong thời gian mất trí nhớ, trút giận, báo thù, đều làm.

Tống Uẩn Uẩn chăm chú cô.

An Lộ rõ ràng như , thể thấy cô quyết định.

— Chị suy nghĩ ? — Tống Uẩn Uẩn vẫn giữ cô , — Chị một , đến nơi xa lạ, bạn bè, , cô đơn nhường nào?

— Tôi còn trẻ, gặp thích hợp thì sẽ kết hôn, cô đơn cả đời . — An Lộ , — Đừng lo cho .

Tống Uẩn Uẩn nghiến môi:

— Làm yên tâm ? Một chị…

— Yên tâm , trời muộn, còn việc.

An Lộ dậy.

Tống Uẩn Uẩn nắm lấy tay cô:

— Có còn giận ?

— Giận gì chứ? — An Lộ nắm tay cô, — Cô còn hiểu ? Tôi chỉ làm cuộc sống, ở đây, thể bắt đầu mới.

cũng đúng.

Tống Uẩn Uẩn thể phản bác.

Nếu cô vui, thì hãy ủng hộ cô.

— Ừ, sẽ ủng hộ ý kiến chị, nhưng nếu cô đơn, nhất định liên lạc với , hứa sẽ tiết lộ địa chỉ của chị.

An Lộ đùa:

— Tôi sẽ lén đến thăm cô.

Tống Uẩn Uẩn theo.

Nụ , lấp ló chút lo lắng.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y An Lộ:

— Nhất định lén gặp .

— Được.

Cô mỉm .

Ngày hôm .

Tống Uẩn Uẩn đến viện, trực tiếp đến văn phòng viện trưởng.

Khi cô chuẩn gõ cửa,

bên trong vang lên tiếng !

Chương 498 – “Bị lợi dụng như con bài”:

— Sao thể làm chuyện ngu ngốc như ?! — Qua cánh cửa, Tống Uẩn Uẩn cũng rõ giọng giận dữ và thất vọng của viện trưởng.

— Không , thầy cũng sẽ

— Thì là thầy sai ! Vì thầy , Tống Uẩn Uẩn suýt mất mạng. Nếu chồng cô là Giang Diệu Cảnh cứu , hình phạt dành cho thầy còn nặng hơn! — Viện trưởng tức giận đến mức nạt, — Tôi ơn, nhưng cũng dùng đúng chỗ. Thầy sai, còn nghĩ đến việc báo thù cho ông , điên ?

Viện trưởng tức đến chửi thề!

Trình Phong ngoan cố, một lời, cũng chịu nhận .

Viện trưởng , nếu là con , chắc ông tát một cái .

Ông cố nén cơn giận:

— Đã đến giờ làm việc, lát nữa Tống Uẩn Uẩn tới, hãy thành thật nhận , xin và cầu cô tha thứ…

— Tôi . — Trình Phong từ chối, — Dù nữa, là cô hại thầy

Viện trưởng nhăn trán, suýt nữa tát ! ông cố nén .

— Tôi ? — Ông hạ giọng, cố gắng nhẹ nhàng.

— Tôi . — Trình Phong , — Tôi thầy sai , nhưng thầy vì cô mà hỏng sự nghiệp, còn…

— Im miệng!

Viện trưởng lười nữa, — Được, cứ ngoan cố , xem thấy hậu quả mới chịu!

— Cô làm gì ? Dù , cũng chứng cứ.

Viện trưởng như ngốc:

— Cô thể chỉ chính xác là làm, , chứng cứ ?

Trình Phong im bặt, lời nào.

Ông im lặng một lúc.

— Tôi hối hận, cô xử lý cũng . Dù cũng hậu thuẫn mạnh. Cô chỉ hơn hai mươi tuổi, sắp tiếp quản chức viện trưởng. Chắc hẳn nhờ chồng cô trợ lực, một nhờ đàn ông thăng tiến, ai mà phục? Trong viện nhiều kinh nghiệm, năng lực hơn cô , tới lượt cô , tuổi còn trẻ, nhờ chồng lên chức?

Viện trưởng bỗng nhiên bình tĩnh .

Ông hiểu Trình Phong.

Cậu .

trong viện, gần như bạn bè, cũng giỏi giao tiếp.

Mọi đều khá cô lập .

Bỗng dưng trở nên cực đoan như .

— Thật lòng cho , mấy lời từ ? Ai khiến làm ? — Viện trưởng hỏi.

Trình Phong giấu:

— Là sư mẫu với , còn bảo thầy đều vì cô

Ngay lập tức viện trưởng hiểu tất cả.

Tên ngốc , khác lợi dụng!

Ông báo tình hình cho Tống Uẩn Uẩn, Trình Phong lợi dụng như con bài.

— Cậu đợi ngoài… — Viện trưởng suy nghĩ, — Thôi, giờ , Tống Uẩn Uẩn cũng nên đến.

Vừa xong, cửa phòng vang tiếng gõ.

Ông mở cửa.

Thấy Tống Uẩn Uẩn, hỏi:

— Sao tới muộn ?

Tống Uẩn Uẩn ngoài cả hồi lâu.

Không đến muộn, mà là .

Cô liếc Trình Phong đang bên.

Cậu ngẩng đầu, hề tỏ thái độ nhận .

— Cậu cố ý. — Viện trưởng vẫn giải thích cho Trình Phong, — Cậu .

Tống Uẩn Uẩn mím môi, im lặng một lúc, :

— Viện trưởng, chuyện riêng với ông.

Viện trưởng gật đầu:

— Được.

Trình Phong ngoài.

— Thực chuyện … —

Tống Uẩn Uẩn viện trưởng giải thích Trình Phong, hỏi thẳng:

— Tôi , thầy của Trình Phong là ai?

Chương 499 – Là nào

Thật trong lòng cô đoán , chỉ là trực tiếp từ miệng Viện trưởng để xác nhận suy đoán của .

Viện trưởng :

— Là phó viện trưởng cũ của viện đây.

Tống Uẩn Uẩn ngạc nhiên.

Mặt cô trầm xuống.

Có vẻ cô hài lòng với chuyện .

xuống ghế sofa.

Viện trưởng hỏi cô:

— Cô định xử lý chuyện thế nào?

Tống Uẩn Uẩn đáp:

— Ông ở viện lâu, hiểu rõ từng , ông thấy thì nên làm thế nào?

Viện trưởng xuống chiếc ghế đơn cạnh cô.

Suy nghĩ một lúc, ông :

— Nguyên nhân . Trình Phong là đơn thuần, năng lực nhận thức . Anh viện là vì trong các thí sinh lúc , điểm thi cao nhất, hơn xếp thứ hai khá nhiều, nên mới tuyển viện. Khi viện, theo phó viện trưởng, nhưng lúc đó thầy của là phó viện trưởng mà là trưởng phòng, mới thăng lên.

Tống Uẩn Uẩn im lặng .

vội đưa cách xử lý.

Viện trưởng tiếp:

— Anh tỉnh quý, thời thi đại học cũng là thủ khoa tỉnh, là kiểu giỏi học nhưng khéo xử lý quan hệ xã giao. Anh cực đoan như phần lợi dụng, cũng nguyên nhân là đây phó viện trưởng bảo bọc . Tính cách trong viện yêu thích, gia cảnh cũng lắm, phó viện trưởng đối với khá . Lần làm như chắc chắn là vì ơn phó viện trưởng chăm sóc.

Sau một thoáng do dự, Viện trưởng vẫn hỏi:

— Có thể nhẹ tay với ? Thực tài. Nếu để rời viện thật đáng tiếc. Dĩ nhiên, việc làm khó lòng tha thứ.

Nghe lời Viện trưởng, trong lòng Tống Uẩn Uẩn cũng do dự.

mềm lòng.

Chỉ là cô viện mất một đáng trọng dụng.

cô tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho kẻ hại .

— Vậy, sẽ đến nhà phó viện trưởng, chuyện với nhà , đừng để họ gây chuyện lưng cô…

— Không cần. — Tống Uẩn Uẩn từ chối lời đề nghị của Viện trưởng.

Khi con thực sự bình tĩnh, quyết định đưa thường là bốc đồng.

đưa một quyết định sai lầm.

Đêm qua hại , cô kiên quyết tha.

Lời Viện trưởng quả thật làm cô d.a.o động đôi chút.

— Tôi sẽ suy nghĩ một ngày.

dậy:

— Tôi làm .

— Được.

Viện trưởng cũng hi vọng cô xử lý chuyện bình tĩnh.

Dĩ nhiên, hình phạt với Trình Phong là điều thể thiếu.

Trần Việt truy lạ gọi điện cho Giang Diệu Cảnh.

— Không Cố Hoài, khi trốn , sang Pháp, trốn ở , ngay cả đầu cũng dám ló . — Anh tạm ngừng một chút, tiếp: — Tình cờ việc tìm , Hoắc Huân thể tiếp nhận.

Hoắc Huân ở bên đó, thuận tiện, mối quan hệ rộng, tìm sẽ quá khó khăn.

Giang Diệu Cảnh gật nhẹ.

— Người lạ gọi điện là một tên Trình Phong, đang làm ở Viện Nghiên cứu Hoa Viễn.

Trần Việt vẫn tra lý do gọi điện cho Tống Uẩn Uẩn:

— Tôi đoán cuộc gọi đó là việc công, vì họ cùng làm ở một viện nghiên cứu.

Giang Diệu Cảnh nghĩ .

Nếu là việc công, sẽ giọng vội vàng cúp máy.

Trần Việt hỏi:

— Vậy tiếp tục tìm hiểu ?

— Làm rõ lai lịch của . — Giang Diệu Cảnh .

Trần Việt đáp:

— Vâng, sẽ cho điều tra Trình Phong.

Người cử vẫn trở về, vẫn đang tiếp tục tìm hiểu.

Khi , điện thoại trong túi đột nhiên reo.

Anh rút điện thoại, bắt máy.

cử gọi đến, báo cáo thông tin tra .

Nghe xong, mày Trần Việt càng cau :

— Tôi .

— Có tiếp tục tìm ? — Bên hỏi.

Trần Việt :

— Không cần, về .

Bên đáp một tiếng, cúp máy.

Anh , đến bàn làm việc của Giang Diệu Cảnh:

— Sự việc rõ ràng.

Giang Diệu Cảnh đặt tài liệu xuống, ngả :

— Ồ, là nào?

Chương 500 – Đối tượng báo thù

Trần Việt , “Anh làm ở Viện Nghiên cứu Hoa Viễn, lúc viện thì dẫn dắt bởi chính vị phó viện trưởng gây chuyện …”

Giang Diệu Cảnh lập tức hiểu .

Hiện giờ vị phó viện trưởng đó rõ ràng còn kết cục .

Phải chăng lấy Tống Uẩn Uẩn làm đối tượng để báo thù?

Hắn gọi điện cho cô cũng mục đích, chứ vô tình?

Suy nghĩ tới đó, Giang Diệu Cảnh bỗng phắt dậy.

Tống Uẩn Uẩn đang ở trong viện, liệu gặp nguy hiểm ?

“Chuẩn xe cho .”

Giang Diệu Cảnh khoác áo khoác lên , “Thôi , tự lái tới.”

Trần Việt còn gì đó thì Giang Diệu Cảnh bước khỏi văn phòng.

Anh chỉ khẽ mỉm môi.

Mang theo một nụ nhẹ.

Ngẫm nghĩ, con thật sự thể đổi.

Trước đây cứ tưởng Giang Diệu Cảnh cả đời sẽ chẳng cảm nhận nỗi lo sợ là gì.

bây giờ thì…

Tống Uẩn Uẩn bước khỏi phòng Viện trưởng.

Ngay lúc đó gặp một đồng nghiệp thích gây chuyện.

Người cũng lòng với chuyện Tống Uẩn Uẩn “điều động” đến đây.

Dựa việc ở viện lâu năm, “thâm niên”, nên tỏ vẻ khinh .

Cô càng ưa Tống Uẩn Uẩn.

Vừa đúng lúc Tống Uẩn Uẩn đang nghĩ chuyện, vô tình đạp chân cô liền buông tha.

Xin cũng vô dụng.

“Hay là con mắt cô mọc đỉnh đầu ? Một to như thấy, cô lừa ai ? Đích thị là cố ý!”

Tống Uẩn Uẩn im lặng .

xin .

chịu chấp nhận.

Cô đành chịu.

Vì chỗ họ xa phòng Viện trưởng, Viện trưởng ngay lập tức chuyện và lên tiếng: “Uẩn Uẩn xin .”

“Cô chân thành, rõ ràng là chiếu lệ thôi. Tôi mới mang vạt che giày mà cô làm bẩn, còn phòng thí nghiệm thế nào?”

Người phụ nữ đó tên Vương Diễm Hồng.

Bây giờ ngoài bốn mươi.

Trong viện thường thích nổi bật, chút năng lực nên kiêu ngạo.

“Đổi đôi khác là mà?” Viện trưởng kéo cô sang một bên, “Tôi sắp nghỉ , cô làm dám chọc tức sắp lên ? Việc so với lợi gì cho cô? Không sợ công việc sẽ gặp trở ngại vì chuyện hôm nay ?”

Vương Diễm Hồng suy nghĩ, : “Viện trưởng, ông cũng cho chút manh mối , đằng rốt cuộc là thế lực gì? Nhìn cô trẻ như trường mà đảm nhiệm chức viện trưởng, đến năng lực, chỉ xét tuổi tác và kinh nghiệm thì làm khiến phục? Viện trưởng, viện mười mấy năm , khi hai mươi mấy tuổi mới , giờ bốn mươi mốt — nhún nhường …”

thể chấp nhận.

Nếu là thực lực hơn thì thôi, nhưng cô cho rằng Tống Uẩn Uẩn dựa quan hệ.

Mọi trong viện đều Tống Uẩn Uẩn “hậu thuẫn”.

lên vị trí là nhờ đại nhân vật chống lưng.

Tống Uẩn Uẩn những lời đó, khẽ cúi mắt.

Cô luôn khác cho rằng cô cửa .

Hôm nay đến hai , lòng khỏi chạnh lòng.

Viện trưởng nghiêm túc: “Cô năng lực, cô từng làm ở Med, còn báo cáo nghiên cứu của viện là do cô đưa về…”

“Đó thành quả cá nhân của cô , thật thì là ăn cắp của khác.” Vương Diễm Hồng cho rằng đó là đóng góp thật sự; cô thấy điều vẻ vang, còn nghĩ nếu nhờ họ thì cũng làm .

Viện trưởng mắng khẽ, phần chế giễu, dùng đến từ “ăn cắp” nữa!

“Quan trọng là sinh mạng là sĩ diện? Giả nhân giả nghĩa.” Nói xong, Viện trưởng kéo Tống Uẩn Uẩn: “Đi thôi, đừng để ý đến cô . Nếu thật sự , chờ cô lên vị trí, hãy sa thải cô .”

Câu khiến Vương Diễm Hồng bức xúc.

Bà túm lấy Tống Uẩn Uẩn, buông lời bất chấp: “Cô nhờ đàn ông mới vị trí đó đúng ? Dù cô thế lực cũng tùy tiện đuổi khỏi viện. Công việc ở đây ai cũng làm , nếu cô thật sự dám khai trừ , sẽ cho cô thể ở ! Không tin thì cô thử !”

“Thử thế nào?”

Một giọng trầm ấm vang lên từ đầu hành lang, to cũng nhỏ, nhưng đủ để khiến run sợ.

Chương 501 – Thủ đoạn thấu suốt

Nghe thấy tiếng đó, Tống Uẩn Uẩn ngẩng đầu lên.

Rồi cô thấy trong hành lang.

Anh dáng cao lớn, khí chất mạnh mẽ trải qua sóng gió bão táp, khi tiến tới, dường như mang theo một cơn gió.

Khoảnh khắc đầu tiên thấy , cảm giác dựa dẫm trong lòng Tống Uẩn Uẩn xuất hiện, nhưng ngay lập tức xen lẫn một chút bâng khuâng.

Bây giờ cô hậu thuẫn phía , tin đồn cô nhờ đàn ông mới vị trí hẳn sẽ xác thực.

Cô hít một thật sâu:

— Anh đến đây?

Giang Cảnh Diệu im lặng, ánh mắt sắc bén quét qua Vương Diễm Hồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-495-truy-cuu-den-cung.html.]

Viện trưởng tuy tức giận với Vương Diễm Hồng, nhưng cũng thật sự đuổi cô khỏi viện nghiên cứu.

Đám trong viện , vẫn năng lực nhất định.

Ông rõ, Giang Cảnh Diệu mềm mỏng như Tống Uẩn Uẩn.

Thật sợ Giang Cảnh Diệu sẽ trực tiếp quăng ngoài!

Viện trưởng bồi, :

— À, chỉ là chút hiểu lầm…

“Hiểu lầm?” Giang Cảnh Diệu khẽ nhếch môi, ánh mắt khinh miệt sắc bén hướng về Vương Diễm Hồng, “Có hiểu lầm ?”

Trước áp lực khí thế , Vương Diễm Hồng bản năng lùi một bước, núp về phía Viện trưởng.

Trong lòng sợ hãi, vẻ ngoài cố tỏ bình tĩnh:

— Là cô đạp , mới tranh luận vài câu.

Viện trưởng Tống Uẩn Uẩn cầu cứu, hy vọng cô hộ Vương Diễm Hồng.

Chuyện mà để toang thì .

Tống Uẩn Uẩn còn làm việc ở đây, thật sự làm hại khác, sẽ khó xử.

tuyệt đối là sự phục tùng từ tâm.

Công việc của Tống Uẩn Uẩn sẽ càng khó triển khai.

— Em dẫn tham quan. — Tống Uẩn Uẩn ý Viện trưởng, khoác tay Giang Cảnh Diệu kéo .

Giang Cảnh Diệu xuống, chân mày nhíu:

— Không để can dự ?

Tống Uẩn Uẩn gật mạnh:

— Ừ.

Anh bước chân nhúc nhích:

— Em chắc tự xử lý ?

— Em làm việc ở đây, nếu chuyện nhỏ còn xử lý , em ở đây làm gì? Đi thôi. — Cô kéo Giang Cảnh Diệu.

Giang Cảnh Diệu nghĩ đến việc Tống Uẩn Uẩn làm việc ở đây, nếu quan hệ nhân sự xử lý , công việc chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức.

Anh một nữa cô làm việc nơi .

Ở nhà bao?

Mà cô nhất định ngoài chịu cực.

Tống Uẩn Uẩn dẫn tham quan môi trường làm việc, mà tìm một nơi vắng , buông tay :

— Anh đến tìm em việc gì?

Nếu , sẽ đột nhiên đến đây.

Giang Cảnh Diệu bàn tay trống rỗng của .

Sự hụt hẫng thoáng qua biến mất.

— Không việc gì thì tìm em ? — Anh hỏi.

Tống Uẩn Uẩn lắc đầu:

— Không .

— Anh đến là em đề phòng một tên Trình Phong, viện của em ? — Giang Cảnh Diệu mục đích đến đây.

Tống Uẩn Uẩn ngạc nhiên, thể tin nổi:

— Anh Trình Phong?

Anh thiên nhãn, thủ đoạn thấu suốt?

— Lần gọi điện cho em, chính là .

Tống Uẩn Uẩn nhíu mày:

— Thật là ?

Cô nhanh chóng hiểu :

— Hắn gọi cho em chắc chắn là hại em, vì máy, dám gì mà cúp, nên mới tay với em trong viện…

— Hắn tay với em ? — Giang Cảnh Diệu lo lắng hỏi, — Em thương ?

Anh kiểm tra cơ thể Tống Uẩn Uẩn.

Cô giải thích:

—Em phát hiện kịp, làm gì !

— Hắn ? — Giang Cảnh Diệu vốn tức giận.

Bây giờ thì .

Không chỉ một bắt nạt Tống Uẩn Uẩn.

Nếu xử lý nào, còn xứng làm đàn ông của cô ?

Tống Uẩn Uẩn đang tức giận, nhẹ nhàng an ủi:

— Chuyện của em, để em tự xử lý.

— Em tự xử lý? Em định xử lý thế nào? — Giang Cảnh Diệu cực kỳ mạnh mẽ, — Em thế nào ? Biết vì hại em ? Người như , ở viện là tai họa. Nếu làm việc ở đây, trừng trị, thể nương tay. Em mềm lòng, sẽ xử .

— Em thế nào, và em còn khác lợi dụng. Em đang suy nghĩ cách xử lý.

Lần đến lượt Giang Cảnh Diệu ngạc nhiên:

— Bị lợi dụng? Bởi ai lợi dụng?

Chương 502 – Đừng can thiệp quá sâu

— Vợ của phó viện trưởng. — Tống Uẩn Uẩn trả lời một cách bình thản.

Góc môi cô khẽ nhếch lên một nụ mỉm đầy bất lực.

Trong sự việc , cô là nạn nhân, thành đối tượng trả thù.

Con thật sự phức tạp, đồng thời cũng đầy tăm tối.

— Em nghĩ cách xử lý ? — Giang Cảnh Diệu hỏi.

Gương mặt u ám, lúc nào cũng thể hiện sự bất mãn với chuyện .

Cần rằng, Tống Uẩn Uẩn vì chuyện chịu bao tổn thương.

Người hối cải, ngược còn trả thù.

Nhìn sự việc , rõ ràng là lòng hư hỏng, cần nương tay.

Nhìn Tống Uẩn Uẩn im lặng, tranh thủ đề nghị:

— Để giúp em xử lý.

Tống Uẩn Uẩn ngẩng mắt , mi dài cong đen nhấp nhấp, im lặng một lúc :

— Chuyện ngoài viện, xử lý; chuyện trong viện, em tự lo.

Giang Cảnh Diệu gì, nhưng thực cũng giúp cô xử lý chuyện trong viện.

Nhìn cô do dự, hẳn là sẽ quyết liệt.

— Uẩn Uẩn…

— Chuyện công việc của , em can thiệp. Em hy vọng chuyện công việc của em, cũng đừng can thiệp quá sâu.

Tống Uẩn Uẩn đủ quyết đoán, mà là viện trưởng Trình Phong lòng . Sự việc chủ yếu là do gia đình phó viện trưởng gây rối.

Nếu Trình Phong là thông minh, đầy toan tính, tuyệt đối lợi dụng.

Rõ ràng cũng đang tính toán cho vị trí viện trưởng tương lai, đắc tội với cô sẽ chẳng lợi gì.

Nói rộng , nếu thành công, bất kể cô thương nặng chết, hành vi của cũng đủ để tù, đến sự nghiệp.

Nhìn sự việc , thật sự thâm sâu tính toán.

Không phân biệt lợi hại.

Điều đó cũng xác nhận lời viện trưởng , Trình Phong tâm tính đơn thuần.

phát triển công việc ở viện, tay ít nhất một hai cận thần, trợ thủ đáng tin cậy.

ý định thử thách Trình Phong, cũng là để cho một cơ hội sửa sai.

Giang Cảnh Diệu cô mấy giây, cuối cùng chẳng gì.

Anh hậm hực, bước .

Tống Uẩn Uẩn đuổi theo.

Về chuyện công việc, cô nhượng bộ chỉ vì Giang Cảnh Diệu là chồng cô.

Cũng như việc các dự án mới, ứng dụng nhân sự trong công ty gần đây, cô từng can thiệp, vì cô hiểu, nên thể đưa lời khuyên chính xác.

Tương tự, Giang Cảnh Diệu tính chất công việc của cô, nên những gì nghĩ là cho cô, chắc .

Mỗi lĩnh vực, cách làm khác .

Chưa hết giờ làm, mà chuyện Trình Phong vẫn xử lý xong.

, cô đuổi theo Giang Cảnh Diệu.

Cô định tối nay về nhà sẽ chuyện nghiêm túc với .

Cô điều chỉnh tâm trạng, tiến về phòng viện trưởng.

Gõ cửa, ai trả lời.

ông vườn phía .

Tống Uẩn Uẩn vườn tìm.

Nhanh chóng cô thấy viện trưởng đang chuyện với Vương Diễm Hồng.

Khoảng cách xa, cô họ gì.

— Nếu vẫn làm việc ở đây, tìm Tống Uẩn Uẩn cầu xin một lời.

Đây là lời gợi ý của viện trưởng.

Vương Diễm Hồng chịu, cô nhún nhường , — Tôi sai!

Viện trưởng hỏi:

— Cô thật sự làm việc ở đây nữa ?

Chưa kịp trả lời, viện trưởng phân tích sự việc cho cô :

— Tống Uẩn Uẩn dễ tính một chút, nhưng Giang Cảnh Diệu thì dễ chuyện ?

Vương Diễm Hồng nhăn miệng:

— Viện trưởng, ông quan hệ của cô và Giang Cảnh Diệu, ?

— Tôi tưởng cô . — Viện trưởng , — Các cô lúc nào cũng hậu thuẫn ? Vậy mà còn làm chuyện ngu ngốc?

— Tin đồn cô hậu thuẫn, chúng là ai, chỉ bàn tán riêng thôi.

Thực họ rõ.

— Bây giờ ? — Viện trưởng vỗ vai cô , — Danh dự quan trọng công việc quan trọng, tự cô chọn. Chuyện cũng giúp gì . Cô cũng thấy , Giang Cảnh Diệu nắm chắc trong tay, trừ khi Tống Uẩn Uẩn giúp cô xin, nếu … chắc cô cũng danh phong cách làm việc của Giang Cảnh Diệu .

Vương Diễm Hồng bối rối, — Tôi làm dám mở miệng.

Viện trưởng chẳng giúp gì , định rời, thì thấy Tống Uẩn Uẩn đang xa.

Chương 503 – Mất mặt

Viện trưởng định , Tống Uẩn Uẩn lưng thẳng.

Vương Diễm Hồng níu viện trưởng:

— Viện trưởng, ông luôn quan tâm tới Tống Uẩn Uẩn, chỉ cần ông mở lời, cô chắc chắn sẽ .

Viện trưởng cũng thông minh, hiểu rằng nhất để Tống Uẩn Uẩn tự giải quyết chuyện .

Dù ông bỏ qua cho Vương Diễm Hồng, cũng tự đối mặt trực tiếp với cô .

— Chuyện của cô, cô tự xử, trẻ con, gì mà hổ? — Nói xong, viện trưởng rời .

Vụ , vẫn để cô tự cân nhắc.

Người khác bao nhiêu cũng vô ích.

Vương Diễm Hồng ghế đá, bối rối.

lợi hại, cũng hiểu công việc quan trọng hơn.

Chỉ là nỡ hạ .

Cô chính là tìm chuyện.

Tống Uẩn Uẩn nhỏ tuổi hơn cô nhiều.

Cô hiểu rằng, nếu nhận lời xin , tức là từ nay về sẽ còn giữ vị thế tiền bối mặt Tống Uẩn Uẩn.

Trong công việc gặp , cô sẽ cảm thấy thật mất mặt.

Tống Uẩn Uẩn gặp viện trưởng, rõ cách xử lý Trình Phong.

— Tôi làm trợ lý cho .

Viện trưởng ngạc nhiên:

— Đây… là cách cô xử lý ?

— Ông đặt một từng hại cô bên cạnh cô, cô nghĩ ? — Viện trưởng hiểu.

Tống Uẩn Uẩn đáp:

— Tôi thử thách .

— Rồi nữa? — Viện trưởng hỏi.

— Nếu thật sự như ông , là tâm tính thuần thiện, thì sự việc , sẽ truy cứu. Chỉ cần nỗ lực, đóng góp cho nghiên cứu của chúng , đó là cách chuộc . — Cô .

Viện trưởng hít sâu một .

Những nếp nhăn trán dần nở .

Lúc đầu ông còn lo Tống Uẩn Uẩn sẽ trừng phạt Trình Phong quá nghiêm khắc.

Không ngờ…

Ông thấy nhầm .

Tống Uẩn Uẩn tuy còn trẻ, nhưng làm việc tầm .

Vụ Trình Phong, cô xử lý .

Điều đó chứng tỏ cô lòng rộng rãi, là khí độ của đầu.

— Tốt, sẽ báo cho .

Tống Uẩn Uẩn gật đầu đồng ý.

công việc.

Vương Diễm Hồng đến xin cầu xin cô.

Không là cố tình tránh mặt .

Cũng chẳng thấy cô .

Tống Uẩn Uẩn để tâm, tập trung công việc.

Đến giờ tan sở.

về.

Hôm nay tăng ca.

Bởi cô về giải thích với Giang Cảnh Diệu, quyết định hôm nay của cô là từ chối sự giúp đỡ của , mà là do cách công việc.

quần áo, bước cổng, quản gia Tiền vội vã chạy đến.

ốm, nhưng lớn tuổi.

Thở hổn hển:

— Tiểu thư.

Thái độ cung kính.

Tống Uẩn Uẩn kịp ông , trực tiếp:

— Những gì cần , hết. Sau đừng đến tìm nữa, sẽ gặp.

— Lão gia cô sẽ gặp, nên ông mới đến. — Quản gia Tiền , — Người đang ngoài chờ cô.

Tống Uẩn Uẩn cau mày.

Đây thứ hai họ chặn đường cô.

Cô làm việc ở đây.

Nếu họ ngày nào cũng chặn, làm thể tập trung công việc?

Cô hít sâu một :

— Dẫn !

rõ với lão gia Giang!

Để họ vô cớ đến nữa.

Trên đường , quản gia Tiền :

— Lão gia sức khỏe , nên ngoài, nhưng vì gặp cô, vẫn , bất chấp cơ thể…

— Chuyện đó liên quan đến . — Tống Uẩn Uẩn trực tiếp cắt lời.

Đừng dùng tình cảm để tác động cô.

tin.

Hơn nữa, đây là ông nội ruột của cô.

Là ông nội của Giang Cảnh Diệu.

thể Giang Cảnh Diệu quyết định gì.

Đến xe, quản gia Tiền mở cửa xe cho cô.

Tống Uẩn Uẩn liếc ông một cái, cúi bước lên xe.

Chương 504 – Ích kỷ

Lão gia Giang tựa ghế, phủ một tấm chăn mỏng.

Ông gầy gò, hốc hác, cổ những nếp nhăn sâu, đôi mắt hõm sâu thiếu sức sống, khuôn mặt lốm đốm đồi mồi, đều.

Một như , lẽ con cháu quây quần, hưởng hạnh phúc gia đình, trông thật cô đơn, trống trải.

Tống Uẩn Uẩn cảm thấy thương hại ông.

Bởi tất cả điều đều do chính ông gây .

Không trách ai khác.

— Tôi , ông tìm , chắc chắn là thuyết phục Diệu Cảnh, ông già, cần bên cạnh, ? — cô .

— Nếu cô hiểu ý , thể giúp ? — Lão gia thừa nhận, ông già, cũng bên cạnh.

Tống Uẩn Uẩn giọng lạnh lùng, mang chút ấm áp:

— Ông bên cạnh chẳng Diệu Thiên ?

— Cô vẫn trách ? — Lão gia Giang yếu ớt hỏi.

Giọng ông già nua, mỏng manh.

— Chuyện cũ qua , sẽ truy cứu nữa. — Cô ông, — Lúc ông đồng ý yêu cầu của cha , bắt gả cho Diệu Cảnh, ông tư tâm, cảm hóa , để từ bỏ hận thù. Ông nghĩ là làm cho

— Chẳng ? — Lão gia Giang vẫn nghĩ quyết định đó thực sự là cho Diệu Cảnh, vội vàng ngắt lời cô.

— Không. — Tống Uẩn Uẩn khẳng định, — Ông , mà là thiên vị, ích kỷ bảo vệ gia đình phạm . Nếu thật lòng vì , ít nhất để một tù chuộc tội cho cái c.h.ế.t của cha Diệu Cảnh, chứ dùng “cảm hóa” để từ bỏ hận thù. Ngay từ đầu, ông sai. Ông thể lưu luyến con trai, cháu trai, nhưng còn Mục Cầm? Khi ông bảo vệ gia đình họ, ông thật sự nghĩ cho Diệu Cảnh ? Suốt từ đầu đến cuối, chỉ Diệu Cảnh chịu thiệt. Nếu ông cho một chuộc tội, Diệu Cảnh giờ lạnh nhạt với ông như .

Ông bảo gia đình con trai thứ hai.

Độc nhất để Diệu Cảnh mất tất cả.

Ông thật sự ích kỷ!

Tống Uẩn Uẩn hít một , tiếp tục:

— Những chuyện , ông khiến lạnh lùng với , làm thể tha thứ cho ông?

— Tôi ích kỷ? — Lão gia Giang đồng tình, — Tôi trao thứ của gia tộc Giang cho Diệu Cảnh…

— Tiền thể mua tình thương của cha ? Khi mười tuổi, cha . Những khoảnh khắc hạnh phúc nhớ là bao nhiêu? Anh lớn lên trong môi trường , ông ? — Tống Uẩn Uẩn càng càng gay gắt, — Anh cũng từng hại, chỉ một . Ông ai hại , ông trừng phạt họ ? Chưa! Thậm chí còn đẩy phong ba bão táp.

Lão gia Giang nhíu mày:

— Tôi đẩy phong ba bão táp?

— Trao bộ gia sản Giang cho , chẳng thu về thêm hận thù ? Nếu ông thật lòng thương yêu, bảo vệ , tuyệt đối dùng cách . Ông miệng , thật sự thấy điều gì là .

Lão gia Giang tạm thời câm nín.

Không thể phản bác nổi một lời.

Góc mà Tống Uẩn Uẩn , ông bao giờ nghĩ tới.

Ông tưởng trao gia sản quan trọng nhất của gia tộc Giang cho Diệu Cảnh là cho .

Nghe cô , mới thấy gì đó .

— Ông cứ để Diệu Thiên ở bên cạnh ông . — Cô xong, mở cửa xe bước xuống.

Bước dứt khoát, chút do dự.

Quản gia Tiền lên xe:

— Lão gia…

Lão gia Giang vẫy tay:

— Tôi suy nghĩ, suy nghĩ…

Hiện giờ ông chỉ yên tĩnh.

Quản gia Tiền im lặng, lệnh lái xe về bệnh viện.

Tống Uẩn Uẩn vội về.

bên bồn hoa, bình tĩnh suy nghĩ.

Một lúc lâu, khi chuẩn , từ phía lao tới, tràn đầy giận dữ!

Chương 505 – Điên cuồng tìm cô

Tống Uẩn Uẩn sững một chút:

— Cậu… đến đây?

Tống Duệ Kiệt cô:

— Chị An Lộ ?

— Tôi định tìm

— Tôi hỏi chị, chị ?!

Tối nay Tống Duệ Kiệt rủ An Lộ ăn tối, đến nơi ở tìm cô , thì phát hiện cô biến mất.

Đồ đạc của cô cũng còn.

cũng chẳng để lời nhắn gì.

Tống Duệ Kiệt nhớ tới thái độ bất thường đây của cô , đoán rằng khả năng cô hồi phục ký ức!

Nếu cô hồi phục ký ức, khả năng cao nhất sẽ tìm tới Tống Uẩn Uẩn!

Tống Uẩn Uẩn :

— Cậu bình tĩnh .

— Làm bình tĩnh ? Tôi tìm cô gần như phát điên !

Tống Duệ Kiệt tìm khắp nơi thể tìm .

Không còn nơi nào để tìm nữa, mới tới tìm Tống Uẩn Uẩn.

— Sao thể bình tĩnh? Cậu nóng nảy thế , An Lộ sẽ thích . Khi bình tĩnh, thể chuyện , hãy tới tìm !

Nói xong, Tống Uẩn Uẩn bước .

Tống Duệ Kiệt vội nắm tay áo cô:

— Chị…

Tống Uẩn Uẩn :

— Tôi nghiêm túc đấy. Nếu bình tĩnh , sẽ bàn chuyện với .

Tống Duệ Kiệt hít một :

— Đừng , cho một chút thời gian.

— Nơi tiện chuyện, chúng tìm một chỗ, ăn tối . — Tống Uẩn Uẩn đói.

Trước đó cô đau dày.

Nếu ăn đúng giờ, sợ căn bệnh tái phát.

Tống Duệ Kiệt giờ chẳng ăn nổi gì.

Tống Uẩn Uẩn, rõ ràng cô chuyện An Lộ, đành :

— Được thôi!

Xung quanh nhiều nhà hàng, họ tùy ý chọn một nơi.

Là một nhà hàng Trung Hoa.

Hương vị , hợp khẩu vị Tống Uẩn Uẩn.

Cô gọi vài món ăn nhẹ.

Trong lúc chờ đồ ăn, Tống Duệ Kiệt cũng dần bình tĩnh hơn.

— Chị… hãy cho

— Ăn , ăn xong sẽ .

Tống Uẩn Uẩn gắp đồ cho .

Tống Duệ Kiệt im lặng.

— Tôi thật sự ăn, chị hiểu ?

— Cùng ăn. — Tống Uẩn Uẩn , — Tôi thể về nhà, cả nhà cùng ăn tối, nhưng vì , về, nên ở cùng ?

Tống Duệ Kiệt bất lực, cầm đũa lên.

Dù món ăn ngon đến , đưa miệng cũng vô vị, như nhai sáp!

Anh ăn từng chút một, mắt dán Tống Uẩn Uẩn.

Mong cô nhanh chóng ăn xong.

Tống Uẩn Uẩn ăn nhanh.

Anh kiên nhẫn:

— Chị ơi, chị yêu quý của , đừng làm thấp thỏm nữa, mau , sợ c.h.ế.t mất!

Tống Uẩn Uẩn uống xong bát canh, đặt bát xuống, ngẩng đầu :

— Nói thật với , thật sự, yêu An Lộ ?

— Không chỉ yêu, là yêu tha thiết.

— Cô lớn hơn vài tuổi…

— Bây giờ còn là thời đại nào, tuổi tác vẫn là vấn đề ? Hơn nữa cũng nhiều, chỉ vài tuổi thôi. — Anh như nhận điều gì, tiếp tục hỏi, — Cô rời bỏ , chẳng lẽ vì khác tuổi?

— Không .

Tống Uẩn Uẩn đặt đũa xuống, nghiêm túc:

— Duệ Kiệt, còn trẻ, nghĩ nên dồn năng lượng cho sự nghiệp…

— Cô gì với chị? — Tống Duệ Kiệt nheo mắt, — Sao, cô chọn Thẩm Chi Khiêm ?

Tống Uẩn Uẩn :

— Không hề.

Tống Duệ Kiệt thở phào:

— Chỉ cần chọn Thẩm Chi Khiêm, còn thể chấp nhận.

— Thật ? — Tống Uẩn Uẩn , — An Lộ rời , , cũng .

Chậc!

Tống Duệ Kiệt bật dậy:

— Chị đang lừa đúng ? Cô với chị nhất, thể ? Chị và Thẩm Chi Khiêm bên ?

Tống Uẩn Uẩn vươn tay nắm tay , định an ủi.

mạnh mẽ vứt .

Chân Tống Uẩn Uẩn vướng chân bàn, ngã !

Nhìn chừng như sắp té…

đúng lúc nguy hiểm, rơi một vòng tay ấm áp!

đầu, thấy là ai, sắc mặt lập tức tối sầm!

Chương 506 – Hãy thành thật với

Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng rút cơ thể khỏi vòng tay .

Cô kéo Tống Duệ Kiệt:

— Chúng .

Tống Duệ Kiệt còn đang tức giận, làm thể lời cô, định phản kháng thì cô cảnh báo:

— Nếu còn tung tích An Lộ, thì ngoan ngoãn.

Ngay lập tức, Tống Duệ Kiệt ngoan ngoãn tuân lời.

Hà Hiêu đang ở đây ăn cơm, ngờ gặp Tống Uẩn Uẩn.

Vì cô thái độ thù địch với , nên dám tiến tới.

thấy cô suýt té, bản năng cứu cô khiến tay.

— Uẩn Uẩn, cứu cô, cô một lời cảm ơn cũng , thế mà luôn, ?

Tiếng vang lên phía , rõ ràng lọt tai, khiến Tống Uẩn Uẩn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tống Duệ Kiệt nhỏ giọng hỏi:

— Chị ơi, là hàng xóm cũ nhà ? Gọi là… Hà Hiêu?

— Ừm, nước ngoài ? Khi nào về , chị quen với ?

Tống Uẩn Uẩn lạnh lùng đáp:

— Không.

Tống Duệ Kiệt rõ ràng tin.

Nếu bất kỳ giao tiếp nào, ghét thế?

Không thích một chắc chắn lý do.

giờ cũng rảnh tâm điều tra chuyện của Tống Uẩn Uẩn.

— Nói thật cho , An Lộ ở , sẽ tìm cô ngay.

Tống Uẩn Uẩn dừng bước, lấy tấm séc từ túi, đưa cho .

Tống Duệ Kiệt ngạc nhiên:

— Chị, chị đưa tiền làm gì?

— Đây đưa, là An Lộ đưa .

Tống Duệ Kiệt càng hiểu:

— Ý chị là gì?

— An Lộ sẽ chọn , cũng thể tha thứ cho Thẩm Chi Khiêm. Cô rời , sống cuộc đời mới. Tôi ủng hộ quyết định của cô , dù cũng nỡ. nếu cô , sẽ chỉ mãi vướng chuyện cũ, thể thanh thản. Thà còn hơn. Số tiền là bù đắp cho rắc rối cô mang đến cho , nghĩ, cô cũng tìm chút yên lòng, nhận !

— Không.

— Không thể.

Tống Duệ Kiệt lắc đầu:

— Tôi nhận cái khoản bù đắp vô lý !

— Sao cô thể như chứ?!

Anh chịu tin sự thật .

Bỗng nhiên, ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu:

— Chị chắc chắn tung tích cô đúng ?!

Tống Uẩn Uẩn lắc đầu:

— Cô còn với , cô sợ giữ bí mật. Cô thực sự quyết tâm.

Tống Duệ Kiệt bàng hoàng và chán nản:

— Cô …bỏ thật .

— Chị ơi, cô thể quyết đoán như , là vì hồi phục ký ức ?

Tống Uẩn Uẩn gật đầu:

.

Tống Duệ Kiệt tự trách:

— Khi cảm nhận khác thường, nên rời , lẽ luôn ở bên cạnh cô , như sẽ cơ hội

— Duệ Kiệt, bình tĩnh . Nếu cô , dù giữ cũng vô dụng. An Lộ thích trưởng thành, chín chắn. Cậu đừng tự bỏ cuộc, hãy nỗ lực trở nên xuất sắc, như khi gặp , cô mới yêu !

Tống Uẩn Uẩn khích lệ .

Tống Duệ Kiệt hỏi:

— Tôi trở nên xuất sắc, cô sẽ yêu ?

Tống Uẩn Uẩn đáp:

.

— Trở nên xuất sắc?

Tống Duệ Kiệt nhai nhai bốn chữ .

— Tôi trở nên xuất sắc? — Anh lặp câu như mê hoặc.

Tống Uẩn Uẩn lo sẽ làm bậy:

— Về nhà với

— Không. — Anh đẩy tay cô .

— Tôi yên tĩnh. — Nói xong, chạy ngoài.

Có lẽ thể chấp nhận sự thật An Lộ rời .

Tống Uẩn Uẩn thở dài.

Chuyện , lẽ chỉ tự giải quyết.

Người khác gì cũng vô ích.

Cô lên xe, tài xế lái xe rời .

Xe chạy êm, cô dựa lưng, nhấn huyệt thái dương, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chít—

Tài xế lái giỏi đột nhiên phanh gấp.

Tống Uẩn Uẩn đề phòng, nghiêng hẳn về phía , trán đập ghế .

Cô ôm trán:

— Chuyện gì ?

— Thưa bà, bà . —

Tống Uẩn Uẩn theo hướng tài xế chỉ, mở mắt kinh ngạc.

Chỉ vài giây , cô lao ngay!

Loading...